Lần đầu tiên trà sữa

766 18 0
                                    

Cà-rem chocolate

Việt hẹn tôi ở một quán café lạ, nằm tận cuối con hẻm nhỏ ngập nắng. Nắng đan thành áo trên những tán phượng già nua. Tôi thích khoảng không gian bình yên trên chiếc ghế mây cũ kĩ này. Tôi yêu cả tiếng gió, tiếng lá cây rụng lạo xạo trong sân. Chốc chốc đâu đó lại vang lên tiếng muỗng va vào thành ly kêu leng keng leng keng, nghe vui tai lắm. việt ngồi đối diện tôi, lâu lâu lại thở dài một cái, hệt ông cụ.

Tôi và Việt đúng là một cặp khắc tinh. Hai đứa chưa bao giờ nói chuyện với nhau bình yên được quá nửa tiếng. Bao giờ cũng vậy, hoặc là tôi gây chuyện, hoặc là cậu ấy cố tình tìm cách châm chọc gì đó. Và kết thúc luôn là sự hậm hực của tôi và vẻ ngạo nghễ đáng ghét của cậu ấy. Chiều nay, cậu ấy lại rủ tôi đi café. Cả hai yên lặng, vi vu đâu đó trong thế giới riêng của mình. Chỉ gần đến lúc ra về, khẩu chiến mới được châm ngòi, khi tôi vui vẻ khoe việc hôm qua đi siêu thị được ăn pho-mát miễn phí:

–         Miếng pho-mát không tốn tiền mua chỉ có trên bẫy chuột! – Việt tưng tửng.

–         Bậy nào! Pho-mát hôm qua tớ ăn cực ngon.

–         Thế thì tớ dám cá là nó sắp hết hạn. – Cậu ấy nheo mắt.

–         Ôi dào, tớ có thấy đau bụng gì đâu?

–         Hoặc là chưa. Hahahahaha… – Việt ngửa hẳn cổ ra phía sau, cười ngất.

Kết thúc buổi chiều tưởng như bình yên ấy, Việt giành trả tiền cho cả hai ly café nhiều sữa. Thế là tôi đòi trả tiền gửi xe. Hai đứa dắt xe đi bộ một đoạn, vì con đường bên ngoài đẹp lắm. Hai bên toàn tre là tre, Việt liền gọi chúng là “mảng xanh hiếm hoi của Sài Gòn”. Tới khúc quẹo, tôi và Việt mỗi người rẽ một hướng. Cậu ấy đưa tay chào theo kiểu quân đội:

–         Về mát mẻ nhé!

–         Sao lại chúc gàn dở thế? – Tôi nổi quạu.

–         À, vì trời sắp đổ mưa.

Việt guồng chân đạp xe. Cho đến khi cậu ấy chỉ còn là một cây cà-rem chocolate nhỏ xíu giữa dòng người đông nghẹt, tôi mới nhấn pê-đan. Dù thế nào, với tôi, Việt vẫn là bạn-thân-đặc-biệt.

Băng qua biển nước

Bỗng dưng Việt biệt tăm. Chủ Nhật. Rồi thứ Hai, đi học tôi mới biết cậu ấy viết đơn xin nghỉ 2 ngày. FB im lìm, Y!, di động cũng ò í e. Tôi đoán là gia đình cậu ấy lại có chuyện. lần thứ 100 rồi.

Trong mắt bạn bè cùng lớp, Việt là một tên khó ưa, và cả ích kỉ. Tôi chỉ thấy cậu ấy yêu gia đình theo một cách rất riêng. Ba Việt lái tàu, mẹ ở nhà làm nội trợ. Rất dễ thấy sống gió, khi một người cứ mải miết đi, còn người kia chỉ ở nhà và chờ đợi. Việt từng bảo:

–         Tớ nói mẹ đi tìm việc làm thêm cho đỡ buồn mà mẹ không chịu. Cứ thế này, chắc tớ cũng phát điên.

–         Mẹ cậu thích thế mà, phải không?

–         Thích là một chuyện. Haizzzz… – Việt thở dài.

Truyện ngắn hayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ