Chương 62: Cảnh sát hình sự thần bí (10)
Eugene gọi điện cho một đồng nghiệp cùng tổ, bảo bọn họ hỏi cảnh sát địa phương phụ trách vụ này chuyện đến phòng tranh lấy lời khai ngày đó, nhưng tất cả đều nhất trí trong đội không hề có người nào tên là Sở Diệc, hơn nữa đội trưởng của bọn họ họ Trần, là một cảnh sát đã hơn bốn mươi tuổi dày dạn kinh nghiệm, tuyệt đối không thể là một người đàn ông còn trẻ.
Chuyện hỏi xong, sự tình càng trở nên phức tạp.
Eugene muốn báo lên cấp trên để xử lý, Đường Trầm vội đè vai cậu ta xuống, "Cậu thật sự muốn báo lên?"
Eugene cau mày: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Đường Trầm: "Cậu nghiêm túc suy nghĩ lại xem, hiện giờ người nhớ chuyện Sở Diệc từng cùng cảnh sát tới phòng tranh chỉ có mình tôi, những người khác đều hoàn toàn không nhớ gì hết, cậu lấy chứng cứ gì đến trình bày với cấp trên?"
Lời này nói không sai, phá án quan trọng nhất là bằng chứng, hiện tại trong tay Eugene không có bất cứ chứng cứ nào ngoài lời nói của Đường Trầm, cậu ta biết Đường Trầm sẽ không nói dối, nhưng khác dựa vào cái gì mà tin lời bọn họ?
Eugene nghĩ tới chuyện gì, lại nói: "Nhân viên trong phòng tranh của cậu đâu? Mỗi lần Sở Diệc đến cậu ta cũng ở đó mà."
Đường Trầm: "Ban nãy khi cậu gọi điện tôi cũng gọi cho cậu ấy rồi, cậu ấy không nhớ sự xuất hiện của Sở Diệc trong lần cảnh sát tới, chỉ nhớ Sở Diệc là một khách hàng của phòng tranh."
Đồng chí nhân viên cuối cùng còn không quên chêm vào một câu, tôi đương nhiên nhớ mà, người ta là người yêu của ông chủ mà.
Eugene không cam lòng, "Sao tôi luôn có cảm giác cậu đang bao che cho anh ta, tình yêu thật đúng là khiến con người ta trở nên mù quáng."
Đường Trầm nhún vai, "Tôi chỉ thuật lại sự thật thôi." Tuy rằng thực ra hắn cũng cảm thấy Sở Diệc không có khả năng là hung thủ.
"Dù sao chuyện này tôi vẫn phải báo lên, tin hay không là do cấp trên quyết định. Trước giờ bọn tôi vẫn không lý giải được hung thủ làm thế nào tạo ra hiện trường tự sát giả cho nạn nhân mà không để lại bất cứ dấu vết nào, như thể chính bản thân người bị hại thật sự tự sát. Hiện giờ tôi có thêm một giả thiết, nếu như... hung thủ biết thôi miên thì sao? Thôi miên để nạn nhân tự hại chính mình."
"Thôi miên?" Đường Trầm cau mày, hắn chỉ cảm thấy Eugene đang nói đùa, "Thôi miên cũng chẳng phải pháp thuật, chẳng lẽ có thể điều khiển một người đi chết sao? Nếu là người bản năng sẽ cảm giác được nguy hiểm, sau đó tỉnh lại."
Eugene: "Không đâu, khả năng của thôi miên vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu, nó có thể khiến người ta rơi vào trạng thái ám thị tâm lý, sau đó dần dần thâm nhập nhận thức, từ tâm lý ảnh hưởng đến sinh lý, điều khiển người ta làm được những chuyện không ai có thể lường trước. Nhưng muốn đạt được hiệu quả này cần cả một quá trình, hơn nữa người tiến hành thôi miên phải là người có kinh nghiệm dày dạn về lĩnh vực này, rất am hiểu khống chế cảm xúc của người khác. Trước đây tôi có đọc qua một án lệ, tội phạm dùng một ca khúc làm công cụ thôi miên khiến tâm trí người nghe nhiễu loạn, gây ra bạo động. Vì để tránh dư luận khủng hoảng, vụ việc này gần như bị che giấu hoàn toàn sau đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM]Hướng dẫn nhân vật phản diện cua trai -- Cố Chi Quân
HumorTruyện chưa được sự cho phép của thím editor , copy chui :(( nguồn :loạn Táng cương link:https://battrixu.wordpress.com/huong-dan-nhan-vat-phan-dien-cua-trai/