Chương 56: Cảnh sát hình sự thần bí (4)
Phía lực lượng cảnh sát cố gắng tìm mối liên hệ gần nhất giữa các nạn nhân, xem bọn họ có cùng có hiềm khích với chung một đối tượng nào không, từ đó tiến hành suy đoán, tranh thủ nhanh chóng phá xong vụ án này.
Cùng lúc này, dư luận càng ngày càng nhiều ý kiến trái chiều về vụ án.
Nạn nhân cùng là xã hội đen, phản ứng của đa số mọi người khi nghe tin bọn họ chết không phải thương xót đồng cảm mà là hả hê vì bọn họ cuối cùng đã bị ác giả ác báo, có chết cũng đáng, thậm chí có người còn nâng hung thủ lên thành một vị anh hùng vì dân trừ hại.
"Người xấu bị giết thì nên vui mừng sao?" Eugene hỏi.
Đường Trầm phát hiện ra mờ mịt khó hiểu trong mắt đối phương, nghĩ một chút, cẩn thận đáp: "Mọi sinh mệnh đều bình đẳng, không ai được phép tự tiện cướp đoạt sinh mệnh của người khác. Chúng ta sống trong thời đại thượng tôn pháp luật, tội phạm phải bị bắt, nếu không pháp luật tồn tại còn ý nghĩa gì? Thay trời hành đạo... cụm từ này nếu đem vào thế giới võ hiệp có lẽ thích hợp hơn là xã hội hiện đại. Dù thế nào đi nữa, giết người vẫn là sai, cho dù người bị giết có là kẻ xấu khiến người khác căm phẫn, tay dính máu người vẫn là tội ác."
Eugene mỉm cười, "Cậu nói rất đúng, tôi không nghĩ nhiều nữa, phán xét đúng sai để cho người khác đi, việc của tôi chỉ là bắt tội phạm thôi."
Một lát sau, dường như nghĩ ra cái gì, Eugene lại nói: "Phải rồi, vì hung thủ tương đối có hứng thú với cậu, sau này tốt nhất nên để cảnh sát âm thầm bảo vệ cậu."
Đường Trầm nhún vai, dù sao cũng không từ chối được, "Ừ."
Eugene nhìn hắn bình thản như thế, không nhịn được trêu chọc: "Có tính cảnh giác chút đi, không biết chừng cậu đã sớm bị tên biến thái đó theo dõi rồi. Khoảng thời gian này cậu vẽ cái gì tốt nhất nên giấu đi đừng để người khác thấy, không biết chừng một trong số những người xung quanh cậu chính là kẻ tình nghi."
Đường Trầm gật đầu.
Eugene hiếu kỳ hỏi: "Mà này, lúc trước tôi không dám hỏi, nói thật xem, tranh của mình bị người ta hiện thực hóa, cậu cảm thấy thế nào?"
Đường Trầm gãi gãi cằm, "Kinh ngạc, khó tin, ừm... còn có chút vi diệu."
Eugene: "Không cảm thấy kinh tởm, cảm thấy tác phẩm của mình bị sỉ nhục sao?"
Đường Trầm lắc đầu, thành thật đáp: "Không, tôi là tôi, hắn là hắn, sao tôi lại phải vì hành vi của một kẻ mình thậm chí không biết là ai mà cảm thấy buồn bực bất mãn. Hơn nữa hành vi này xét ra cũng xem như là một cách để thể hiện sự yêu thích của tên đó với tác phẩm của tôi, chỉ là cái loại yêu thích này, ờm... vi diệu quá. Thật ra cái khiến tôi để tâm hơn là kẻ đó có lý giải sai hàm nghĩa mà tôi muốn truyền đạt của tác phẩm hay không, rồi lại sử dụng sai mục đích."
Eugene há miệng, không biết phải nói hắn thế nào: "Cậu... đúng là quá thành thật."
Đây là đặc tính của nghệ thuật gia sao? Trọng điểm hoàn toàn tách xa với người bình thường, hơn nữa mặc dù Đường Trầm vừa nói sinh mệnh là bình đẳng, giết người là sai trái, nhưng đến câu sau vẫn chẳng hề có ý trách cứ kẻ giết đám xã hội đen kia, dường như có chút đạm mạc với những việc không liên quan tới mình. Dẫu sao con người là động vật máu nóng, nhìn nhận sự việc vẫn bị cảm tính ảnh hưởng, muốn công bằng rạch ròi mà phán xét là chuyện không thể đòi hỏi vẹn toàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM]Hướng dẫn nhân vật phản diện cua trai -- Cố Chi Quân
ComédieTruyện chưa được sự cho phép của thím editor , copy chui :(( nguồn :loạn Táng cương link:https://battrixu.wordpress.com/huong-dan-nhan-vat-phan-dien-cua-trai/