Cảnh sát hình sự thần bí (7)

1.3K 106 7
                                    


Chương 59: Cảnh sát hình sự thần bí (7)

Lần thứ hai đến nhà Sở Diệc, Đường Trầm không còn khách sáo như lần trước, rất quen thuộc đi vào nhà, điển hình sống cho câu trước lạ sau quen.

Hơn chín giờ, đến giờ đi tắm.

Sở Diệc để hắn tắm trước, Đường Trầm cũng không câu nệ, nói cảm ơn rồi lấy quần áo vào phòng tắm. Tới khi cởi cúc áo sơ mi, hắn mới nhớ ra bộ quần áo mặc trên người hôm nay là của Sở Diệc. Động tác của hắn dừng lại, đứng ngẩn người cười cười một lúc rồi lại tiếp tục cởi áo bỏ vào sọt, đứng dưới vòi hoa sen.

Sở Diệc giống như một cái hộp bí mật, càng mở ra càng khiến Đường Trầm kinh ngạc, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy sữa tắm của người ta. Cả người Đường Trầm ướt nhẹp cúi đầu sờ lần, ngoài ý muốn tìm được một chai nhỏ hình bầu dục màu trắng, sữa tắm hương sữa. Hắn thật sự không biết diễn tả cảm xúc của mình là gì... Đúng là không nên dùng bề ngoài để đánh giá một người, vị này có phải là hơi khác người rồi không... ?

Khóe môi hắn khẽ cong lên, chút sữa tắm trong lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã khiến cả người thoang thoảng vị sữa man mát, mùi hương này dường như cũng không tệ.

Tắm xong, hắn mặc áo ngủ vải mềm rộng hơn khổ người, mái tóc đen ướt nước rối tung dính vào bên mặt, làn da vừa tiếp xúc với nước nóng còn lưu lại màu hồng nhàn nhạt, hai cánh môi còn dính chút nước chưa khô.

Sở Diệc ngồi bên mép giường, nghe tiếng động, y đặt cuốn sách trong tay xuống quay đầu lại, đập vào mắt là một màn như thế, yết hầu khẽ động, cuống họng khô khốc.

Đường Trầm dùng khăn bông lau tóc, bâng quơ hỏi: "Ban nãy anh đọc gì thế?"

Sở Diệc: "Sách giải trí."

Đường Trầm hiếu kỳ: "Tiểu thuyết sao?"

Sở Diệc lắc đầu, không định tiếp tục đề tài này, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm. Đường Trầm lại hỏi: "Quần áo bẩn thì sao? Tôi đem giặt trước nhé?"

Sở Diệc cười: "Để đó đi, lát nữa tôi đem giặt luôn."

Đường Trầm nghĩ, đều là quần áo của Sở Diệc, cũng không có lý gì lại phải chia ra giặt, gật gật đầu. Chờ cửa phòng tắm đóng lại, hắn mới giật mình nhớ ra... còn quần lót... chưa bỏ ra giặt riêng. Hai người bọn họ cũng không quá quen, để người ta nhìn thấy mấy thứ đồ riêng tư hình như không tốt lắm.

Đường Trầm túm khăn bông trên đầu vò loạn, mái tóc đen ráo nước rối tung dựng ngược, cực kỳ ngu xuẩn.

Trong phòng tắm, Sở Diệc nhìn quần áo bỏ trong sọt, khóe môi treo lên nụ cười như có như không, bình thản cởi quần áo, hai bộ quần áo đã mặc yên lặng cùng nhau nằm trong sọt.

Y tắm xong, cửa vừa mở đã thấy Đường Trầm vội chạy đến, lúng túng nói: "Tôi... quần lót của tôi vẫn ở trong sọt."

Trên tay Sở Diệc cầm vài món quần áo, cười nhẹ: "Vẫn ở trong đó."

Đường Trầm đi vào, chiếc quần lót màu trắng nằm lẻ loi trong sọt đựng quần áo, không biết đã bị đụng tới chưa, trong lòng hắn đột nhiên có chút khó chịu, cầm lên đem ra bồn giặt sạch. Giặt rồi còn phải phơi. Hắn cầm trên tay quần lót còn ướt lượn ra phòng khách lại vòng tới ban công mới tìm được người: "Sở Diệc, mắc áo ở đâu?"

[ĐM]Hướng dẫn nhân vật phản diện cua trai -- Cố Chi QuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ