Chương 5: Cut!

2.7K 236 40
                                    

Lúc trở lại kí túc xá, cô vẫn duy trì khuôn mặt hóa thạch. Hiếm khi tất cả mọi người đều ở đây, đang nghiêm túc làm tác nghiệp. Lê Bối Bối và An Uyển thấy cô, nhìn nhau cười một tiếng, Lê Bối Bối thuận theo đưa tay giơ trước mặt cô quơ quơ "Làm sao vậy?"

Đặng Dĩ Manh thở dài, đỡ trán nói: "Một người thoạt nhìn khá cao lãnh đã bắt đầu biết dùng biểu tượng cảm xúc"

An Uyển cười nói: "Đây không phải tương phản manh sao"

Đạo lý này cô hiểu, chính là có điểm không thích ứng. Thời khóa biểu trong ngày hôm nay của Khương Tự Uyển, trong lòng cô hiểu rõ, lịch trình của nàng đã an bài chật kín. Hôm nay là buổi sáng duy nhất nàng được nhàn rỗi..... Vốn là muốn giúp nàng thư giãn một chút trước bộ diễn tiếp theo, nàng nhưng thật ra cũng không uổng phí nó, nắm chắc thời cơ bị bệnh....

Tóm lại làm cái nghề diễn viên này , thật sự là một tướng nên công chết vạn người [1], cho dù ngoài mặt đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, giống như đấng quân vương ngạo nghễ đã quá quen thuộc với đầy hoa thơm cỏ lạ, lúc nào cũng được ngắm nhìn vô tận đủ loại náo nhiệt, bên trong thật ra đã mệt muốn thành con Husky. Ví dụ như Khương Tự Uyển lúc mới xuất đạo. Thời gian nghỉ ngơi chưa bao giờ vượt quá 24 giờ.

4 giờ chiều và 7 giờ tối thì phải đi chụp ảnh đại diện quảng cáo cho hai sản phẩm đắt tiền, một cái là đồng hồ cho phái nữ xuất xứ từ Thụy Sĩ của cửa hàng nào đó, một cái là nước hoa của nữ giới.

Gió đêm khiến tâm trạng con người vui sướng, bất tri bất giác cô đã tới được tiểu khu của biệt thự, Đặng Dĩ Manh đỗ lại chiếc xe đạp địa hình, trong lòng vẫn có chút chú ý với cái biểu tượng 'w' lúc nãy.

Tay cầm lấy dây lưng của cái cặp sách, nhấp miệng đi vào cửa trước, dùng mật mã mở khóa, đi vào nhà chưa được hai bước đã mơ hồ nghe thấy tiếng nước xôn xao trong phòng tắm.

Ai nha, đang tắm rửa hở? Σ(O_O)   

Da đầu cô căng chặt, sống lưng lạnh buốt, trên mặt lại có chút cay cay.

—— Lại nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm trước. ( ╯°□°)╯ ┻━━┻

Phỏng chừng vì muốn làm cô xấu hổ, Khương Tự Uyển cư nhiên dùng cái ánh mắt sáng quắc đó nhìn cô trong trạng thái trần trụi. Kĩ thuật diễn lúc nào cũng sẵn sàng, sức cuốn hút đạt được đến cả mười phần, chỉ cần một cái ánh mắt nhẹ nhàng liếc một cái, có thể khiến người vô pháp quên được hình ảnh xuất sắc tới phát khóc ấy.

"Đặng Dĩ Manh?" Trong phòng tắm truyền tới thanh âm dò hỏi

Đây là lần đầu tiên cái vị kia kêu đầy đủ tên cô.

Cảm giác này thực quỷ dị, màng tai có chút tê dại, sau đó lại giống như bị lây bệnh, cả khuôn mặt chậm rãi đều tê dại. o(>< )o

Tiếng nước trong phòng tắm rốt cuộc cũng ngừng, tiếng gọi lại một lần nữa truyền tới: "Đặng Dĩ Manh?"

Đặng Dĩ Manh nâng lên hai tay, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ mặt mình, bạch bạch bạch vài tiếng to từ bàn tay truyền tới, cô lúc này mới thanh tỉnh được một chút, thong thả đi tới bên cạnh phòng tắm, lên tiếng trả lời nàng, miễn cho nàng hiểu nhầm là có tiểu tặc lông xù nào xông vào.

[BHTT - edit] Tình địch nói xong rồi - Cơm rang Giang NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ