Chương 14: Cuộc gặp gỡ mang tính lịch sử

1K 44 0
                                    

Editor: Lynx
Beta: Mạc Y Phi

Đây quả thật là khoảnh khắc mang ý nghĩa lịch sử, tóc bổ luống gặp kính râm lớn.

Hai người cách nhau hai ba bước, yên lặng nhìn nhau. Một trận gió thổi qua, cành lá trên cây cổ thụ trước cửa quán cà phê đung đưa, những tán lá màu vàng bay xuống.

Giống như một màn gặp gỡ lúng túng được cộng thêm hiệu ứng lúng túng vậy.

Hướng Noãn cảm giác như mình vừa gặp ảo giác.

Lâm Sơ Yến: "Noãn Noãn à?"

Anh vừa lên tiếng, cô đã có thể khẳng định đó không phải ảo giác. Âm thanh này quá quen thuộc.

Hướng Noãn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như có hàng ngàn con dê đang gào thét chạy qua. Cô có chút do dự, hay là quay đầu lại chạy đi nhỉ....

Lâm Sơ Yến hởi ngửa đầu nhìn bầu trời, sau đó thốt ra câu thứ hai kể từ lúc gặp mặt: "Hôm nay không có nắng, sao cậu lại đeo kính râm?"

Hướng Noãn phát hiện, quả nhiên anh không nhận ra cô.

Tâm trạng cô dần bình tĩnh lại, học động tác đẩy gọng kính của Mẫn Ly Ly, tìm được một ví dụ so sánh rất thuyết phục: "Tốn rất nhiều tiền mua, tiếc của không dám tháo xuống."

Lâm Sơ Yến không nhịn được nhìn cái kính trên sống mũi thẳng tắp của cô, cảm giác kia khiến anh hoảng hốt như nghe được âm thanh từ chiếc đài radio đã lâu về trước: "Mua gì cũng hai đồng, tất cả đều hai đồng,...."

Ở trên xe buýt, Lâm Sơ Yến phát hiện cô gái này hơi kỳ lạ. Đeo kính râm lớn thì không nói, lại còn luôn nhìn lén anh, điểm chết người là, anh lại thấy cô có vẻ quen quen.

Chẳng lẽ đây chính là "Gặp lần đầu đã quen thân" trong truyền thuyết?

Mặc dù anh biết không nên dùng thành ngữ như vậy...

Lâm Sơ Yến nén nỗi nghi ngờ, đi đến trước mặt Hướng Noãn, chìa tay ra: "Tôi là Lâm Sơ Yến."

Hướng Noãn nhìn tay anh. Ngón tay rất thon dài xinh đẹp, lại không thể ngờ bàn tay này vừa vỗ lên mông một người đàn ông.... Cô hơi ghét bỏ.

Nhưng mà cũng vì anh làm người tốt, cô không nên ghét bỏ người tốt... Nghĩ như vậy, cô chìa tay ra bắt tay anh.

Bàn tay anh thật ấm áp.

"Tên tôi là Hướng Noãn." Cô nói nhỏ.

Lâm Sơ Yến nhẹ "Ừ", đẩy cửa quán cà phê, hai người cùng đi vào.

Ánh sáng trong quán cà phê tối hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng cho dù vậy, Hướng Noãn vẫn không tháo kính râm "đắt tiền" của cô xuống. Vào quán cà phê cô y như người mù, phải nhìn kỹ, lại đụng vào bộ bàn ghế, suýt chút nữa thì ngã.

Lâm Sơ Yến kịp thời kéo cô lại.

"Hai bạn uống gì?"Nhân viên thu ngân hỏi bọn họ.

Bảng giá trên tường được viết tay nên hơi lộn xộn. Lâm Sơ Yến nhìn Hướng Noãn bên cạnh, cô đang cố hết sức nhìn bảng giá thông qua mắt kính râm.

Thời Gian Ngòn Ngọt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ