Chương 36: Ai đau lòng hơn

4.2K 77 1
                                    


Trên thế giới này sẽ luôn có một người, lúc nhìn thấy người trong lòng đau đớn thì mình sẽ đau hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Từ Mộ Duyên nhìn những vệt máu loang lỗ dưới đất của cô, trong mắt đa hằng lên những tia máu giống như con mãnh thú đang chịu đau đớn vậy. Anh nhắm mắt thật chặt, tim như bị ai dùng dao rạch một đường, máu cứ chảy dài đau đến thấu tim gan. Chỉ trong một cái chớp mắt, người trong lòng anh đã bị một vòng tay khác ôm đi, đôi tay trống rỗng cả trái tim anh dường như cũng trống rỗng theo...

Trác Việt lạnh lùng nhìn Từ Mộ Duyên, lúc thấy Tang Điềm điên cuồng, anh lại nhớ đến thời đại học, cô quật cường lại cố chấp như vậy, mà lại làm cho anh biết thế nào là đau lòng. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cũng chỉ có cô có thể làm anh đau lòng.

Trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, Chu Thụy Tình đứng ở đằng sau Trác Việt, nhìn tình huống này, cô nhịn xuống nỗi niềm muốn mắng người, cô từng nói người bên cạnh cô không có một ai là bình thường mà, ai cũng là kẻ ngu muội trong tình cảm. Nhìn vết máu trên sàn nhà, cô bất đắc dĩ thở dài:" Em đi kêu bác sĩ và y tá đây."

Cảm giác đau đớn từ bàn chân truyền đến làm Tang Điềm đổ mồ hôi lạnh đầy trán, sắc mặt tái nhợt. "Thả tôi xuống đây đi. "

Trác Việt cẩn thận đem cô đặt lên giường, lại cúi đầu cẩn thận nhìn chân của cô. Lúc này chân cô không ngừng chảy máu, hắn nhẹ nhàng mà cầm chân của cô lên, đáy mắt không che dấu được sự đau lòng, nhẹ giọng hỏi cô :"Có đau hay không? Nhịn một chút, bác sĩ lập tức tới ngay. "

Ánh mắt của Từ Mộ Duyên căn bản là dán chặt trên người Tang Điềm, cô cúi đầu đem chân của mình từ tay Trác Việt rút về, anh thấy cô cắn môi khẽ gật đầu một cái với Trác Việt, mà tới một ánh mắt cũng không cho anh.

Bác sĩ và y tá tới rất nhanh, nhưng cô lại không muốn phối hợp mà chỉ trầm mặt nhìn Từ Mộ Duyên. Đôi mắt trong suốt như nước kia cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn anh, không một tiếng động tuyên cáo.

Bác sĩ và y tá trong phòng bệnh, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không biết làm gì. Nhưng có câu" lương y như từ mẫu", bác sĩ đành khó xử nói: "Bệnh nhân đang rất yếu, mảnh sứ phải được lấy ra ngay lập tức..."

Chu Thụy Tình là một người nóng tính, cô nhìn chân của bạn tốt còn đang chảy máu, không nhịn được cắt lời bác sĩ, xoay người nói với Từ Mộ Duyên:" Anh đi ra ngoài đi, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng nếu muốn tốt cho cậu ấy thì anh mau đi đi. "

Anh hít sâu một hơi, đôi mắt sâu thẳm mà liếc nhìn Tang Điềm, cuối cùng anh cũng phải đi từng bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa đóng lại, lòng cô cũng như bị ai đó đóng chặt, đôi mắt u ám không thấy rõ cảm xúc, cô tự nói với mình, như vậy là tốt nhất, như vậy là kết thúc tốt nhất rồi.

Lúc Trác Việt thấy cô chịu phối hợp với bác sĩ thì lòng cũng yên tĩnh lại không ít, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh thì không ngoài dự đoán thấy được Từ Mộ Duyên dựa vào vách tường phòng bệnh, anh nói với Từ Mộ Duyên:" Chúng ta nói chuyện đi."

Hai người đàn ông cao lớn một trước một sau mà đi ra khỏi bệnh viện, trận tuyết đầu tiên của thành phố B rơi suốt đêm. Lúc này tuyết vẫn còn rất dày và gió vẫn thổi, lần đầu tiên Từ Mộ Duyên nghĩ mùa đông của thành phố B đúng là thật lạnh.

[FULL] Giữa Những Nhớ Quên- Mạch Ngôn XuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ