Chương 13 : Cuối cùng chàng vẫn không chọn ta

8.9K 14 2
                                    

Nhĩ Nỗ Cáp Xích đã tới Quan Vẫn Môn . 

Đội quân của hắn khí thế ngùn ngụt , ngất trời

Dù cho sắc trời ảm đạm , nhưng những chiếc áo giáp của chúng vẫn sáng lóa những tia sắc lạnh rợn người. 

...

Vạn Lịch thân chinh ra trận.

Trận đánh này vô cùng nguy hiểm ! 

Ta đương nhiên lo lắng cho chàng mà thấp thỏm không yên . Và ta quyết định sẽ cùng chàng ra trận .

Tư Dao không ngăn cản được ta liền ngậm ngùi đi chuẩn bị một bộ áo giáp cũ ở Ty Chế phòng.

...

Quan Vẫn Môn 

Lớp áo giáp khiến ta cảm thấy nặng nề khó chịu. 

Gió quật hết cát bụi khiến chúng ập vào khắp cơ thể ta. 

Sau khi gió ngừng , cát bụi dần tan , ta mới thấu rõ một điều : Quân lính của Đại Minh quá vô lực so với đội quân hùng mạnh kia ... #@@~

- Xung phongggg ! 

Hiệu lệnh của Nguyên soái vừa vang lên , quân Minh đã dàn thế trận vô cùng thuần thục . 

Một hàng ngang giáp sắt chắn đằng trước để bảo vệ Hoàng đế và Chủ tướng .

Ta chưa tập luyện mấy thứ này bao giờ nên cứ đứng yên như trời trồng với đội tiên phong . 

- XÔNG LÊN !

Hic , tay trái ta run run . Ta thực chất chỉ muốn đi theo xem chàng vì lo lắng ... Không ngờ lại rơi vào cảnh phải đầu rơi máu chảy như vậy. 

Nhưng dù sao cũng đã cải trang rồi ! Lòng tự tôn của ta không cho phép ta gỡ bỏ chiếc mũ trên đầu , để lộ hàng tóc dài đen mượt mà nói lớn : " Ta là Tiêu Thần phi đây , ta là nữ nhi nên sẽ không ra trận ! "

Ta chạy chậm hơn nên bị vài vị huynh đệ xô vào ngã dúi dụi . Ngoảnh lại còn thấy con mắt ngạc nhiên của Hoàng đế và chủ soái . Ta lè lưỡi một cái rồi lại băng băng chạy tiếp .

" Phập "

" Kenggg "

Xác người chất thành đống lớn ....

Ta hai tay cầm giáo xoay xoay mấy vòng với tốc độ chóng mặt , cuối cùng cũng chém được hai tên địch nhưng lại thiệt mạng hơn năm vị lính Đại Minh. Ta đã giết người ... Tiêu A Sảnh vừa đâm chết người... Lúc này , ra chỉ ước ta có một trái tim lạnh lùng , sắt đá và đầu óc tỉnh táo của một nam nhân để tiếp tục .. . Nhưng khi sắp bị một mũi đao đâm xuyên bụng , ta đã ngất ... 

Ta thấy thân mình ê ẩm . Ta vẫn còn sống sao? Hoặc đã trở về nhà cũng nên ^^

Nhưng hóa ra , ta nhầm !

- Nàng tỉnh rồi sao? - Một tên người Mông Cổ mắt híp , da ngăm nâu , mặc áo lông thú trắng toát bước vào . Giọng hắn pha chút gì đó ngạo mạn vô cùng ! Ta đoán hắn chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

Thì ra ta đang ở trong doanh trại của bọn chúng. Tính mạng lâm nguy rồi =.=' . Ngoài cửa , tiếng gió kêu rin rít nghe rất đáng sợ . Ta mặc một bộ áo mỏng nên phải liên tục xoa xoa hai bàn tay vào nhau , tìm chút hơi ấm .

( Xuyên không ) Tiêu phi Đại náo hậu cungNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ