Câu chuyện thứ nhất: Lọ Lem dối trá (3)

521 69 1
                                    

Lần này, sau mười năm, Bạch Tuyết đã đáp lại ánh mắt của Lọ Lem.

*

Vốn cứ nghĩ sau khi bước vào mặt gương là có thể về nhà ngay, chẳng ngờ nơi chờ đón cô chỉ là một khoảng không bất tận. Xung quanh không thể xác định được là gì, có lúc Lọ Lem thấy đây là một khoảng không trắng toát, có lúc biến thành bóng đen bao trùm, khi lại thêm vài sắc rực rỡ như cầu vồng, trộn lẫn cùng với những hình thù kì lạ. Dường như có quá nhiều màu sắc khiến Lọ Lem không thể xác định được màu chủ đạo của khoảng không, lại dường như ngay từ đầu nơi này đã chẳng hề mang bất kì sắc màu nào.

Lọ Lem chợt nhớ đến lời của Bạch Tuyết:

"... chiếc gương này sẽ ngay lập tức biến thành một cánh cổng không gian cho phép chị tới bất kì đâu chị muốn, có điều ở nơi đến cũng phải có một tấm gương tương đương thế này để chị có thể bước qua."

"Chẳng lẽ mình phải xác định được đích đến trước?"

Ban đầu cô chỉ nghĩ đích đến là nhà mình, nhưng có lẽ tấm gương yêu cầu phải xác định địa điểm cụ thể nữa.

Trong dinh thự có ba tấm gương lớn đủ để Lọ Lem bước qua: một trong phòng mẹ kế, một trong phòng chị cả và chiếc còn lại trong phòng chị hai. Còn Lọ Lem ư? Cô có một mảnh gương vỡ để soi tạm đã là tốt lắm rồi.

Vậy thì, chọn nơi nào đây?

Lọ Lem vươn tay chạm vào "cánh cửa" trước mặt, không ngoài dự đoán, bàn tay cô bị chặn lại bởi một tấm kính vô hình, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng "coong" phát ra từ mặt kính. Cô hít một hơi sâu, lòng phân vân, cuối cùng sau khoảng nửa phút, đôi mắt nhắm chặt mở ra, kiên định bước qua cửa.

Địa điểm mà Lọ Lem chọn là phòng ngủ của mẹ kế.

Suy nghĩ của Lọ Lem lúc này chênh vênh giữa hai niềm mong muốn: cô vừa mong có thể yên ổn về nhà mà không bị ai bắt gặp, lại vừa cầu cho khi bước ra tấm gương sẽ được nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của mẹ kế cùng với màn tra khảo của mụ về thứ phép thuật kia.

Có hơi mâu thuẫn, nhưng sự thật là nếu có quyền lựa chọn trong tình cảnh này, Lọ Lem cũng không dám nghĩ tới. Kì thực cô là người rất dễ dao động, thường hay thuận theo tự nhiên, dễ thích nghi nên chẳng bao giờ cảm thấy khổ sở với cuộc sống. Chà, Lọ Lem ý thức được rất rõ cuộc sống hiện tại của mình rất khổ cực, cho dù cha mẹ cô đều đã mất nhưng trên danh nghĩa Lọ Lem vẫn là con gái nhà bá tước, và một tiểu thư quý tộc thì chắc chắn không bao giờ phải làm những công việc như là giặt giũ quét tước này. Lọ Lem hiểu điều đó, nhưng quyền kiểm soát dinh thự này không ở trong tay cô, nên cô chẳng còn cách nào.

Lâu dần, trong ý thức của Lọ Lem bắt đầu xuất hiện tư tưởng lười biếng. Cô lười phản bác ý kiến của mẹ kế, lười đôi co với hai cô chị ngang ngược, lại càng lười quan tâm đến bản thân. Cô vừa mong được chết, lại vừa không muốn lãng phí sinh mệnh mà cha mẹ đã ban tặng. Cô vừa khao khát yêu thương nhưng đồng thời cảm thấy người như mình không xứng đáng có được tình yêu.

[GirlsLove/Full] Nước Mắt Công ChúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ