Chương 61Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt (2)
Tạ Liên nhéo nhéo vành tai, tự nhủ: "Một bên khuyên tai rớt đâu mất rồi."
Người Tiên Lạc cho rằng, đạo gia tu hành đến cảnh giới hoàn mỹ cuối cùng chính là "âm dương hòa hợp", "đực cái cùng xác". Thần thánh chia làm nhiều loại, biến ảo khôn cùng, hiển nhiên không bị hạn chế bởi giới tính, có thể là nam cũng có thể là nữ. Do đó, quan niệm này cũng thể hiện trên thiết kế của trang phục Duyệt Thần. Xưa nay trang phục và phụ kiện của mỗi đời Duyệt Thần Võ Giả đều mang đầy đủ hình thức lẫn chi tiết của đồ nam lẫn đồ nữ, như vòng tay hay khuyên tai chẳng hạn. Khi đóng vai Duyệt Thần Võ Giả, Tạ Liên cũng bấm lỗ đeo một đôi khuyên tai.
Đó là một đôi ngọc san hô đỏ thẫm hết sức mỹ lệ, có quầng sáng lấp lánh chuyển động, trơn bóng sáng rỡ, cực kỳ quý hiếm. Nhưng vừa rồi khi buộc tóc, Tạ Liên mới phát hiện ra ngọc san hô đỏ ban đầu vốn có một đôi, nay chỉ còn lại một chiếc.
Y vừa nói mình đánh mất khuyên tai, sắc mặt Mộ Tình vốn đang thoải mái dễ chịu bỗng chốc đanh lại vài phần, vậy mà hai người kia lại hoàn toàn không chú ý. Đầu tiên, Phong Tín tìm hết một lượt từ trong ra ngoài phòng, cuối cùng tay không trở lại, nói: "Huynh cứ quên trước quên sau thế đấy, vật đeo trên tai mà cũng mất cho được. Nếu không tìm thấy trong cung Tiên Lạc thì để ta ra ngoài tìm thử dọc đường xem sao, tuyệt đối đừng làm mất trong buổi diễu hành tế trời."
Tạ Liên cũng thấy lạ nhưng chẳng hề để bụng, đáp: "Có thể lắm. Nếu thế thì không tìm lại được đâu, mất rồi thì thôi."
Mộ Tình lại mang cái chổi mà mình thường dùng để quét nhà đến, cất giọng nhàn nhạt: "Viên ngọc ấy trân quý vô ngần, nếu tìm được vẫn nên tìm thử đi. Để xem nó có rơi xuống gậm giường gậm tủ không." Nói đoạn bắt đầu quét nhà. Tạ Liên bảo: "Hay là gọi thêm vài người vào đây tìm giúp nhỉ."
Phong Tín thuận miệng đáp: "Người đông tay loạn, đừng để đồ chẳng tìm được mà còn bị người ta lén lút nhặt giấu."
Lẽ ra Mộ Tình đang ở bên kia lặng lẽ rà soát dưới gậm giường, nghe được câu này, mặt mũi bỗng nổi lên một tia trắng tái, đoạn đứng bật dậy, cái chổi trong tay "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn. Tạ Liên lập tức ngẩn ngơ.
Từ sau khi rời khỏi điện Thần Võ, Phong Tín đã rất bất mãn với Mộ Tình, nhưng chưa từng nổi giận. Lúc này không ngờ Mộ Tình lại nổi cáu trước, Phong Tín điên tiết quát: "Không dưng ngươi bẻ đồ làm gì? Ai chọc gì ngươi?"
Mộ Tình lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng, cần chi móc mỉa xỉa xói? Mất viên ngọc không liên quan đến ta."
Phong Tín xưa nay luôn ăn ngay nói thẳng, đây là đầu tiên nghe thấy có người chỉ trích mình móc mỉa xỉa xói, giận quá hóa cười, nói: "Sao ngươi không tự nói câu này với chính ngươi ấy! Ta nói cái gì? Ta đâu có bảo ngươi trộm, tự ngươi chạm vào vết đao, trong lòng có quỷ đấy chứ?"
Tạ Liên hoàn hồn, thầm nghĩ thôi tiêu rồi, bèn ngồi dậy khỏi giường, can ngăn: "Phong Tín, đừng nói nữa!"
Trán Mộ Tình thoáng chốc nổi ba bốn sợi gân xanh. Phong Tín lại thật sự chẳng nghĩ nhiều, ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"