Việt tố việt ái-12

1.2K 11 0
                                    


Cổ ngữ có nói: "Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen." những lời này xem ra hiện tại cũng không phải là không có căn cứ. Tả Tĩnh Nhan phát hiện, kể từ khi ở chung với Lăng Vi, suy nghĩ của nàng cũng trở nên bỉ ổi. Nghe vị đồng dao thay đổi, ký ức khi còn nhỏ cũng không bị đánh thức, có cũng chỉ là mắc cỡ xao động cùng nhiệt độ cơ thể tăng cao.
"Nhan Nhan ướt quá." quỳ trong bồn tắm đầu gối có chút đau, Lăng Vi cũng không cảm thấy khó chịu. Cô từng có nhiều bạn giường, mặc dù đa số chỉ là tình một đêm, đến sáng thì thành người lạ. Nhưng đối với bạn gái có yêu cầu cực cao như Lăng Vi cũng muốn chọn kỹ lựa khéo, không phải ai cũng ăn hết.
Bạn giường của Lăng Vi, có thể dùng ưu tú để nói tới. Minh tinh trong giới giải trí, tổng tài tập đoàn lớn, phú nhị đại chói lọi, thậm chí có cả quý phụ có quyền thế, Lăng Vi cũng đã nếm thử. Nhưng mà, cho dù thân phận hay địa vị đối phương thế nào, tướng mạo mỹ mạo như tiên cỡ nào. Lăng Vi cũng chưa từng như bây giờ quỳ trước mặt các nàng, cẩn thận lấy lòng đối phương.
Trên giường Lăng Vi là người thống lĩnh, nếu dùng nữ vương để hình dung cũng không quá. Cô thích từ trên cao nhìn xuống quá trình những nữ nhân đó nở rộ trong tay cô, vì cô điên cuồng, rồi xin cô tha cho. Mà cô cũng thích hưởng thụ quá trình dùng tay thao này, nhất là dùng ngón tay của mình, đem các nàng lên đỉnh, nhưng chưa từng dùng miệng hầu hạ dục vọng của các nàng.
Hiện tại nàng quỳ gối trước người Tả Tĩnh Nhan, tiến lên trước tới nơi hoa viên thần bí nhỏ bé tràn ngập cám dỗ. Vì nước từ bên trong tràn ra, cánh rừng đen còn dính chút hơi nước. Chúng nó không quá rậm, mà rất chỉnh tề xếp hàng. Màu đen thuần túy, phối cùng hơi nước nóng có chút bột men theo bắp đùi, đây hết thảy đều là tình cảm mập mờ.
Cảm thấy Tả Tĩnh Nhan run rẩy, Lăng Vi cũng không dừng lại động tác, mà chậm rãi hoạt động hai tay đặt giữa hai chân. Chỗ đó đã sớm ẩm ướt còn nóng rực, lại trắng mịn tựa như quả đông lạnh. "Lăng Vi, đừng..." Tả Tĩnh Nhan không biết Lăng Vi muốn làm gì, nhìn cô dùng tay ma sát giữa hai chân mình, cảm giác quen thuộc lại xa lạ này lần nữa tràn ra xung quanh người. Tả Tĩnh Nhan vịn chặt vai Lăng Vi, dường như có vậy, thì chân nàng mới không run lên là ngã xuống.
"Nhan Nhan muốn em dừng như vậy sao? nhưng mà, em còn muốn làm chuyện quá hơn nữa nha. Nào, dạng hai chân ra." âm thanh Lăng Vi so với bình thường khàn nhiều hơn vài lần, ngữ điệu kéo dài tràn ngập ám chỉ, tựa như chú ngữ từ xa truyền đến, khiến Tả Tĩnh Nhan theo bản năng mà làm theo lời cô.
Mắt thấy chân khép chặt của đối phương mở ra một cái khe hở, Lăng Vi rút tay về. Nhìn lòng bàn tay dính ướt, cười tiếp tục chạm đến mảnh rừng nhỏ mà cô đã mơ ước từ lâu. Tả Tĩnh Nhan rất thơm, đây là điều Lăng Vi vẫn luôn biết. Nhưng không ngờ tới, cho dù là chỗ này cũng có mùi hương riêng của chính nàng.
Đó là hương nước nóng bốc lên đầy ấm áp, mang theo hương sữa nhàn nhạt thơm ngát. Càng đến gần, mùi vị treo veo này lại càng nồng, ngay cả bắp thịt Tả Tĩnh Nhan cũng chợt căng thẳng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhận thấy nàng khẩn trương, Lăng Vi nhếch miệng cười, vươn đầu lưỡi nóng bỏng, khẽ liếm hai bắp đùi hồng phấn xinh đẹp.
Kinh nghiệm của Tả Tĩnh Nhan rất ít, hầu như không thể hình dung được. Ngoại trừ khi còn là trẻ vị thành niên trong lần đó, nàng chưa từng thân mật qua cùng kẻ nào, cho dù là nam nhân hay nữ nhân. Bắp đùi Lăng Vi được hôn lên, nàng không nhịn được rên nhẹ một tiếng, cái kiểu mà từ trong xương sinh ra run rẩy khiến cả người nàng mềm nhũn không ra dạng, nếu như Lăng Vi không chụp hông nàng kịp, sợ là sẽ ngã trong bồn tắm.
"Bắp đùi cùng vết sẹo Nhan Nhan thật mẫn cảm." vốn là cáo già trên chốn tình trường, Lăng Vi tất nhiên biết được bộ vị nhạy cảm trên người nữ nhân. Cô phát hiện điểm nhạy cảm đặc thù của Tả Tĩnh Nhan có nhiều chỗ khác nhau. Có thể là do vết sẹo làm thay đổi chất da, dấu vết kia cùng xương xanh quai của nàng đều là bộ vị nhạy cảm. Ngoại trừ hai nơi là xương sườn cùng rốn, và bắp đùi. Liếc nhìn khuôn mặt nữ nhân đỏ bừng Lăng Vi liền kéo dài thêm nụ hôn, cuối cùng đến vùng đất ngập nước mà cô khát vọng đã lâu.
Cũng là bộ vị mềm mại nhất trên cơ thể con người, đầu lưỡi cùng khối thịt mềm chạm vào nhau. Không chỉ Tả Tĩnh Nha mà cả Lăng Vi đều run lên. Thân thể Tả Tĩnh Nhan rất mềm, chỗ này cũng như vậy. Đầu lưỡi linh hoạt giao động qua lại ngay kẽ hở, chỉ cần chút công phu Lăng Vi cảm giác lưỡi mình như sắp hòa tan.
Mùi vị Tả Tĩnh Nhan rất tốt, tựa như kẹo đường mỗi chiếc đều trong veo ăn không đủ. Lăng Vi tin trừ mình ra, cũng không có bất kỳ ai đối đãi với Tả Tĩnh Nhan như vậy. Chỉ với phản ứng của đối phương cô cũng đoán được tất cả. Có lẽ nữ nhân này đến giờ cũng không biết lên đỉnh là cảm giác gì a?!
"Lăng Vi..." địa phương xấu hổ bị người yêu dùng cách này yêu thương, âm thanh của Tả Tĩnh Nhan cũng bị thay đổi. Nàng mở cặp mắt mông lung, nhìn bàn tay Lăng Vi đang chôn giữa hai chân mình, vì sinh lý mà ngâm ra nước mắt khiến cho tầm mắt của nàng càng mờ nhạt. Mặc dù không nhiều kinh nghiệm, nhưng Tả Tĩnh Nhan biết loại chuyện này chỉ có người yêu vô cùng thân mật mới làm cho đối phương.
Tả Tĩnh Nhan không nghĩ rằng với kiểu người bá đạo như Lăng Vi lại dùng tư thế này với mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhạy cảm hơn so với trước đó nhiều lần, cho dù đầu lưỡi Lăng vi chỉ mới thoáng di chuyển, nàng có thể cảm nhận được khoái ý mãnh liệt. Từng cổ điện lưu theo động tác của Lăng Vi, nhịp điệu dường như là trốn gõ lên đầu mình, rồi theo cột sống trượt xuống đây, tụ lại dưới hạ thân. Tả Tĩnh Nhan cảm thấy rất thoải mái, muốn kêu thành tiếng.
"Nhan Nhan bình thường đã sờ qua rồi chứ? giống như vậy." nghe Tả Tĩnh Nhan gọi mình, Lăng Vi không trả lời nàng, mà tự mình hỏi lại. Cô dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng nắm lấy tâm hạch nhạy cảm trong hoa viên, trên dưới trái phải, nhẹ nhàng ấn xoa cọ cọ. Cảm nhận thấy thân thể Tả Tĩnh Nhan vì động tác của mình mà bắt đầu căng thẳng, Lăng Vi thỏa mãn bật cười.
Nhan Nhan của nàng, đối với đụng chạm của mình quả nhiên rất là mẫn cảm.
"Lăng Vi.... chị không có.... không có ưm..." lời nói đứt quãng, đến một câu cũng không hoàn chỉnh. Tả Tĩnh Nhan không biết vì sao Lăng Vi lại hỏi như vậy, chỗ đó khi nàng tắm mới chạm đến, bình thường không có sờ đến làm gì? nàng muốn mở miệng nói với Lăng Vi, nhưng khi mở miệng âm thanh muốn phát ra lại thành tiếng rên nỉ non ưm ưm ah ah ah.
"Em biết mà, Nhan Nhan đứa trẻ ngoan, sẽ không làm chuyện này. Bất quá em đã từng làm qua, chị thích em làm vậy với chị không?" Lăng Vi nói xong liền ngậm cái viên bị mình chà xát không ra dạng vào trong miệng. Đúng như mình nghĩ viên trân châu kia trải qua kích thích đã kinh biến đến mức cực kỳ mẫn cảm, mình chỉ mới cắn nhẹ thì chủ nhân của nó đã không chịu nổi.
"Ừm..." tâm lý theo trình tự thỏa mãn khi sinh lý kích thích kéo đến với Tả Tĩnh Nhan, nàng dùng chút sức cuối cùng chống vai Lăng Vi, dù móng tay đâm vào thịt đối phương cũng không có cảm giác thả lỏng lực đạo. Đây là cảm giác thế nào Tả Tĩnh Nhan cũng không hình dung được. Nàng chỉ biết là, thân thể mình không còn là của mình nữa, là hết thảy thuộc về Lăng Vi.
"Nhan Nhan, em rất thích chị như bây giờ." hơi ngừng lại nghỉ ngơi, rất nhanh thì khôi phục thế tiến công. Đầu lưỡi lúc này thay đổi linh mẫn đến mức dị thường, nó bướng bỉnh như một đứa bé, tại nơi đóa hoa nở rộ kiều diễm lại có vũ đạo tiêu tốn thuộc về mình. Cánh hoa vì động tác của nó không ngừng run rẩy, hoa kính theo nhịp điệu nhảy động mà qua lại co rút, mật hoa chậm rãi tràn ra càng lúc càng nhiều.
Một người chơi đùa, nó tìm đến viên hạc khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nhau chơi đùa. Nhẹ mà nhanh chóng cạ vào rồi lại dùng sức vỗ chen vào. Cái hột vì quá hưng phấn mà sung huyết sưng lớn, trở nên càng cứng rắn, nhiệt độ bên ngoài của nó nóng đến dọa người, vì muốn hạ hỏa quanh người nó, cái lưỡi quan tâm đi xoa dịu người nó, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Được rồi... Lăng Vi.... đừng.... đừng mà...." sung sướng như sóng to gió lớn hung mãnh kéo đến, không chút lưu tình bắt chính mình đứng bên bờ cuốn vào trong. Tả Tĩnh Nhan không biết xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân run rẩy lợi hại. Bỗng nhiên, trong đầu một mảng trống không, dịch thể giữa hai chân không ngừng chảy. Sau một khắc nàng không kiềm hãm được mà kêu thành tiếng.
Dòng nước nóng rực trong suốt theo lối mà chậm rãi nhỏ giọt, mắt thấy từng giọt nước nóng bỏng rơi vào bồn tắm của hai người, phát sinh tiếng tách tách giòn vang. Lăng Vi vươn đầu lưỡi, vơ lấy những giọt sương sớm trong suốt đó liếm sạch. Ngẩng đầu nhìn nhau khuôn mặt Tả Tĩnh Nhan đỏ đến muốn tràn máu.
"Nhan Nhan thoải mái không?" Lăng Vi biết, Tả Tĩnh Nhan mới lên đỉnh được một lần. Cô thực sự không ngờ mình chỉ mới dùng đầu lưỡi đã đưa đối phương lên đỉnh, nhìn Tả Tĩnh Nhan vẫn còn đang dư âm chưa kịp phản ứng. Lăng Vi vuốt cái mông kiều đỉnh của nàng, có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
"Được rồi, đừng quậy nữa." lần đầu thể nghiệm tình dục cực hạn, cảm giác của Tả Tĩnh Nhan chỉ dừng lại trong lần đầu còn chưa lấy lại tinh thần. Trước kia nàng không hiểu tại sao nhiều người lại thích làm chuyện như vậy, cho đến vừa rồi Tả Tĩnh Nhan mới hiểu được, thì ra bị người yêu đưa lên đỉnh là tốt đẹp đến như vậy.
"Nhan Nhan vậy đã thỏa mãn? nhưng mà, với tiêu chuẩn của em đây chỉ được tính là cơ bản thôi, lúc này chỉ là mở đầu dạo chơi mà thôi." Lăng Vi nói xong, tay phải lấy thế nhanh như chớp liền đặt vào giữa hai chân Tả Tĩnh Nhan. Thân thể vừa lên đỉnh còn mẫn cảm, làm sao chịu được kích thích mới? cảm thấy ngón tay Lăng Vi đảo quanh chỗ đó của chính mình, Tả Tĩnh Nhan liền hiểu cô muốn gì.
"Nhan Nhan, em có thể chứ?" câu hỏi đã sớm được trả lời, căn bản không cần hồi đáp. Nhìn Lăng Vi quỳ trước mặt mình Tả Tĩnh Nhan mỉm cười, lắc đầu. Thấy nàng hình như ám chỉ cự tuyệt, Lăng Vi có chút thất vọng tầm mắt rũ xuống, tay chậm rãi buông. Đó là kiểu cảm xúc biến hóa mắt thường không thể nhận ra, từ chờ mong khát vọng nháy mắt chuyển thành thất vọng, cô đơn.
Tả Tĩnh Nhan thấy rõ phản ứng của Lăng Vi, nàng nghĩ nữ nhân thông minh này rốt cuộc cũng bị mình chọc ghẹo, lại không nỡ vì cô. Lăng Vi từng là người phải như vậy, cô muốn là muốn, chỉ cần là chuyện đã muốn, thì không cần hỏi qua bất kỳ ai hay ai đồng ý. Lúc này nàng cũng hỏi mình có được không, bị cự tuyệt liền buông tha dễ dàng cũng không làm gì níu kéo.
Cái này không giống như tác phong của Lăng Vi, cũng không phải là tính cách của cô. Là cái gì thay đổi cô? chỉ sợ là chính mình a?! Lăng Vi quan tâm mình, khiến cô thay đổi thành người khác. Rất tri kỷ khiến Tả Tĩnh Nhan không đành lòng.

"Lăng Vi, có lẽ em hiểu lầm ý chị, chị lắc đầu không phải là từ chối em, mà chị đứng không nổi, nếu em còn muốn.... chị... ưm~" không muốn nhìn thấy bộ dạng Lăng Vi đau khổ, Tả Tĩnh Nhan vội giải thích. Mắt cá chân nàng bị thương, có thể chịu đến giờ cũng đã không dễ dàng. Nếu cứ chống đỡ nữa thì không phải hưởng thụ mà là hành hạ.
Chỉ là không đợi Tả Tĩnh Nhan nói xong, thân thể đã được đối phương bế lên. Nhìn Lăng Vi cười mình, Tả Tĩnh Nhan ôm cổ cô, hai người cùng nhau nằm lên giường ngủ. Tấm nệm mềm mại vì bị đè lên phát sinh tiếng kẹt kẹt, lúc này nghe vô cùng ám muội.
Lăng Vi chống người chăm chú ngưng mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan bên dưới. Lúc này mái tóc nâu quăn của đối phương đang bung xõa trên nệm. Gương mặt trơn mềm trắng nõn màu hồng phấn, càng thêm khả ái cho nàng. Ngay cả đôi lông mày bình thường trong trẻo lạnh lùng ôn nhu, cũng sinh ra vài tia mị ý câu nhân. Chống lại con ngươi mông lung của Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi cúi xuống, đem môi mình thiếp với nàng.
"Tả Tĩnh Nhan, em muốn chị"


BHTT- H- Hiểu BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ