Một buổi tối đẹp trời, căn biệt thự sang trọng đầy tiếng cười nói vui vẻ. Vì hôm nay chính là sinh nhật lần thứ 10 của cậu bé mang tên Phương Tuấn. Nhưng cậu lại khá ủ rũ, ba cậu thấy vậy liền cất tiếng hỏi:
" Tiểu Duy, sao con không vui vậy?"
"Liam vẫn chưa tới!"
" Vậy sao con không gọi điện cho cậu ấy?" - Ba cậu cười tươi nói
" À, con quên mất!"
Bóng dáng nhỏ nhắn kia lật đật chạy đến chiếc điện thoại mà nhấn nhấn số. Ba cậu nhìn theo chỉ biết bật cười sau đó bước ra ngoài.
Giọng nói thảnh thót vang lên" Liam a~!"
" Ừm, tớ đây!"
Giọng nói bên kia bỗng trở nên buồn bã
" Sao cậu chưa đến nữa?"
" Ba mẹ tớ bận nên tớ không thể đến được. Xin lỗi cậu nhé!"
" À....."
Mặt cậu trở nên rũ xuống, đôi môi đỏ hồng chu chu lên luyến tiếc
" Không sao đâu, nhưng ngày mai phải có quà cho tớ đó!"
" Yên tâm a~~ !"
Cười tươi tắn tắt điện thoại, bỗng bên ngoài trở nên ồn ào. Cậu chưa kịp chạy ra xem thì ba cậu đã chạy vào, mẹ cậu thì hốt hoảng chạy từ trên cầu thang xuống
" Chuyện gì vậy mình?"
" Họ đến rồi!" Ông sợ hãi nói
" Họ đến rồi sao?"
Bà ,mặt trắng bệt nói
" Ừm. Em và con mau mau rời khỏi đây đi! Nguy hiểm lắm." Ông vừa nói vừa đẩy bà đi về phía cửa sau
" Không! Em không đi nếu không có anh đâu!" Người phụ nữ trung niên cương quyết
" Em mau đi đi. Ở đây nguy hiểm lắm. Mau đi đi!"
Bà hốt hoảng nắm lấy tay cậu bỏ trốn bằng cửa sau. Chạy được vài bước thì tiếng súng đùng, đoàng vang lên xé nát trái tim bà. Quay lại nhìn thì người đàn ông bà yêu thương đã ngã nhào ra sàn, trên ngực còn có một lỗ thủng do viên đạn gây nên, máu cứ thế mà lan ra. Ngăn dòng nước mắt mờ nhạt, bà nhanh chóng dắt cậu rời khỏi. Phương Tuấn lúc này cũng chẳng hiểu gì, chỉ thấy ba mình nằm bất động dưới đất mà khóc lên nức nở. Ôm lấy cậu, bà nói
" Tiểu Tuấn à, đừng khóc!"
Bà nói trong nước mắt. Chạy được một đoạn thì bà liền ngã bệt dưới đất, chân do bị trật mà không thể gượng dậy được. Phương Tuấn nhanh chóng đỡ lấy bà. Hất tay Phương Tuấn, bà lo lắng nói:
" Tuấn à, con chạy đi. Phải chạy thật xa, để mặc mẹ, chạy đi con!"
Phương Tuấn khi nghe câu nói kia thì không nỡ bỏ đi. Bà quay lại phía sau, đã có người đuổi kịp, bà kêu lớn
" Tuấn à, mau chạy đi!" Cậu lúc này chỉ biết nghe lời bà, dùng hết sức của mình mà chạy. Biết mình yếu nên cậu nhanh chóng trốn ngay ở một bụi cỏ um tùm và có thể nhìn thấy được tình hình bên trong ngôi biệt thự. Nước mắt cậu rơi xuống khi thấy mẹ mình bị hai người đàn ông giữ lấy và một nam nhân có vẻ còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt tràn đầy sát khí đang hướng khẩu súng về phía mẹ cậu và
![](https://img.wattpad.com/cover/193017202-288-k302970.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Khánh Jack) (NC17) EM LÀ CỦA RIÊNG TÔI [chuyển ver] Hoàn
FanficĐây là truyện mình chuyển ver từ fic EM LÀ CỦA RIÊNG TÔI của bạn NauCon. Nhân đây mình cũng cảm ơn bạn rất rất rất nhiều ❤️ Và mong các bạn ủng hộ tui nhennnn Fic gốc: https://my.w.tt/lXLJ7zat0Y