Phương Tuấn dần dần tỉnh giấc, nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt điển trai kia dần dần hiện ra. Cậu tròn xoe mắt nhìn hắn. Cậu luôn tự hỏi, tên Bảo Khánh này rốt cuộc là muốn gì ở cậu? Lúc thì lạnh lùng, đày đọa cậu đến khóc không thành tiếng, lúc thì ôn nhu khiến cậu cơ hồ cảm nhận được yêu thương! Rồi hành động đêm qua của hắn. Tại sao hắn lại tức giận đến như vậy? Cậu đã làm gì? Hàng loạt câu hỏi dần dần hiện lên trong cậu. Bỗng cảm nhận được vòng tay kia đang siết chặt lấy chiếc eo thon gọn khiến cậu giật mình mà đẩy hắn ra. Bảo Khánh cau mày nhưng mắt vẫn nhắm, trầm giọng nói
" Yên lặng, đừng nháo!"
Nói rồi, hắn lại vùi đầu vào hõm cổ trắng ngần kia mà hít hà mùi hương dưa lưới tươi mát. Mùi hương khiến hắn phải phát điên mỗi khi ân ái. Hơi thở nam tính từng nhịp phả vào hõm cổ khiến cậu nhột mà khó chịu đẩy hắn ra. Bảo Khánh trừng mắt nhìn cậu, tỏ vẻ không hài lòng, cậu liền bất động, im bặt để hắn ôm. Cậu không biết từ bao giờ đã trở nên bất lực trước hắn. Từng là một sát thủ giỏi nhất trong khóa huấn luyện mà đẩy hắn cậu còn không làm được thì còn làm gì được nữa. Phương Tuấn khẽ cười nhạt, cứ mặc cho tự nhiên đi! Cậu do mệt mỏi mà một lần nữa đi vào giấc ngủ. Bảo Khánh thấy cậu không chống cự nữa mà khẽ cười hài lòng. Phương Tuấn, nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ cưng chiều em hết mực, nếu em mà cứ bướng bỉnh chống lại tôi thì đừng trách tại sao tôi nặng tay...
Ở một nơi khác, Tuấn Anh đỗ xe trước căn biệt thự riêng của mình, anh nhanh chóng bước qua mở cửa xe cho cậu. Liam nhất thời ngây người trước căn biệt thự rộng lớn kia, sau đó quay sang anh
" Anh à, đây là nhà anh sao?"
" Ừm!"
Tuấn Anh khẽ cười, tay vẫn tiếp tục lấy vali đồ của cậu trên xe xuống.
Thấy cậu cứ đơ ra đó, anh liền bước đến lay vai cậu
" Chúng ta và trong thôi...!"
Sau khi đã sắp xếp gọn gàng, Liam mệt mỏi ngã ra giường thở hắt một hơi. Anh cũng nằm phịch xuống cạnh cậu, tay di chuyển nhẹ nhàng trên khuôn mặt khả ái kia. Bốn mắt nhìn nhau, không gian như ngưng đọng. Anh chậm rãi tiến sát khuôn mặt kia, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận. Cậu cũng phối hợp cùng anh, hé mở cánh đào để anh tiến vào khoang miệng ấm nóng. Hai chiếc lưỡi tìm thấy nhau mà quấn quýt. Dịch vị theo khóe môi mà tràn ra ngoài tạo nên một khung cảnh vô cùng gợi tình. Tuấn Anh nhướn người, nằm đè lên cậu, hai tay không yên phận mà luồn vào chiếc áo thun mỏng manh, tìm đến hai điểm hồng trên khuôn ngực nhỏ nhắn. " Ưm ~ !"
Cậu khẽ rên lên một tiếng. Tay vòng qua cổ anh, kéo anh xuống gần mình hơn. Một buổi chiều tuyệt vời của cả hai.
~~~~~~~~~~~~~~
Còn Phương Tuấn, khi cậu tỉnh giấc đó là chuyện của chiều. Cậu không nghĩ là mình lại ngủ say đến vậy. Là vì bệnh cậu chưa hết hẳn hay là do vòng tay kia quá ấm áp khiến cậu không nỡ xa rời. Nhìn sang bên cạnh, hắn đã không còn ở đây nữa. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, như rằng hắn chưa từng đến đây. Cậu, trong lòng thầm luyến tiếc, yêu rồi chăng?
(Tân sát thủ của chúng ta biết yêu rồi shiaooo? Trời ơi)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Khánh Jack) (NC17) EM LÀ CỦA RIÊNG TÔI [chuyển ver] Hoàn
FanfictionĐây là truyện mình chuyển ver từ fic EM LÀ CỦA RIÊNG TÔI của bạn NauCon. Nhân đây mình cũng cảm ơn bạn rất rất rất nhiều ❤️ Và mong các bạn ủng hộ tui nhennnn Fic gốc: https://my.w.tt/lXLJ7zat0Y