🍊 Chương 12

16.2K 1.1K 214
                                    

Chương 12

Vệ Thu Dung bước đến trước mặt Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc thả tay, hai người đứng cách một khoảng.

Chia tay đã 3 ngày, hai người đều thấy đã qua rất lâu rồi, đặc biệt là Vệ Thu Dung.

Chiêm Ngọc thấy Vệ Thu Dung có chút mệt mỏi, anh ta mặc vest, trên người có mùi rượu, chắc đi xã giao xong thì qua đây luôn.

Cậu đoán không sai, Vệ Thu Dung đúng là qua đây sau bữa tiệc.

Vệ Thu Dung ba ngày nay ở Cảnh Thái Uyển, không dọn đồ theo lời Chiêm Ngọc. Dì Thư được Chiêm Ngọc cho nghỉ, bên Cảnh Thái Uyển chỉ có anh ta.

Chiêm Ngọc rời đi với ít đồ thường dùng, anh ta lại thấy Chiêm Ngọc mang cả tâm anh ta, thiếu Chiêm Ngọc căn nhà kia có cũng như không.

Từ công ty về, anh ta không thấy Chiêm Ngọc khoanh chân trên sô pha sửa nhạc, cũng không có người ngẩng đầu cười với anh ta nói "Anh Dung, anh về rồi."

Buổi tối một người nằm trên giường đôi, không người kề bên.

Dù là lúc Chiêm Ngọc du học, hai người ở hai nơi, cũng có lúc cuối tuần cũng không gặp, nhưng dù thế, anh ta biết Chiêm Ngọc thuộc về mình.

Mà giờ anh ta không chắc, nên sợ hãi.

Chiêm Ngọc dứt khoát, lúc cậu đi, ảnh hai người trong phòng cũng bỏ, như dấu chấm cho đoạn tình này.

Vệ Thu Dung không thể biểu đạt cảm xúc lúc thấy ảnh bị cắt trên bàn, trên ảnh còn anh ta, vị trí từng có Chiêm Ngọc, giờ không có.

Chiêm Ngọc dùng cách này nói, hai người họ không quay lại được nữa.

Lúc ấy anh ta như được khai sáng, phản ứng đầu tiên là cầm ảnh muốn tìm Chiêm Ngọc, tới cửa lại chùn bước.

Anh ta sợ nghe điều mình không muốn.

Mấy nay anh ta khao khát muốn nhìn Chiêm Ngọc, muốn ôm cậu, nhận sai, nhưng không dám.

Anh ta sợ, sợ chọc Chiêm Ngọc ghét bỏ.

Không có Chiêm Ngọc ở nhà anh ta cũng không muốn về, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, trên bàn xã giao không kỵ rượu, muốn dùng cồn tê liệt mình.

Nhưng không được.

Không có Chiêm Ngọc, ba ngày với anh ta đã là cực hạn. Thế nên anh ta bỏ lại đám người trong phòng, đi xe tới nhà họ Chiêm, mới chờ một lát Chiêm Ngọc đã về.

Ba ngày mà như mấy đời.

Giờ thấy người mình nhớ nhung, nhung nhớ như thuỷ triều dậy sóng nhấn chìm anh ta.

"Tiểu Ngọc..." Anh ta tiến lên 2 bước, muốn ôm Chiêm Ngọc vào ngực.

Chiêm Ngọc nhanh hơn, lui 2 bước tránh cái ôm của anh ta, kéo ra một khoảng cách giữa hai người, lễ phép lại xa cách, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta, tay đút trong túi, mở miệng hô một tiếng, "Anh Dung."

Một tiếng "anh Dung" này so với ngày xưa rất khác, khách khí xa cách, như thể Vệ Thu Dung là người quen thôi chứ chẳng liên quan gì.

Hai tay Vệ Thu Dung buông thõng, đáy mắt hiện vẻ đau xót, nhìn Chiêm Ngọc hỏi, "Tiểu Ngọc, chúng ta thật sự phải thế sao? Em muốn phạt anh, anh nhận, nhưng đừng vậy được không?"

[HOÀN_ĐM] Ảnh đế yêu thầm_ Công Tử Như Lan (Bản beta lần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ