7. Hãy dõi theo mình

6.1K 473 41
                                    

Có lẽ trời lại sắp mưa lớn rồi, nhưng cơn mưa rào mùa hạ quen thuộc.

Bầu trời của buổi chiều tà loang lổ ráng mỡ báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập tới, và quả nhiên chẳng lâu sau, mây đen kéo đến dập tắt những tia nắng cuối cùng, gió thổi lớn cuốn bụi thành phố mù mịt trong không khí, dòng xe cộ ngoài kia đã bắt đầu trở nên vội vã.

Ca làm của Jaemin vẫn chưa kết thúc, còn 1 tiếng nữa mới hết. Hôm nay anh Jungwoo có hẹn với bạn trai ảnh, nên đã rời đi từ nửa tiếng trước. Anh ấy đã nhờ Jaemin một mình trông cửa tiệm nốt thời gian làm còn lại.

Vì trời sắp mưa nên khách hàng cũng rời đi hết, chỉ còn lại mỗi mình Jeno vẫn còn ngồi đó. Jaemin tháo tạp dề tiện tay vắt lên móc trước khi đi tới chỗ của Jeno.

- Sắp mưa rồi, cậu không về sao?

- Ừm...mình sợ đi nửa đường lại mắc mưa mất, hôm nay mình lại không đem ô nữa, nên tính ở lại đây luôn. Nhưng quán sắp đóng cửa rồi hả? - Jeno vừa nới vừa ấn mở điện thoại để xem giờ, đúng là còn có 10 phút nữa là đến giờ đóng cửa rồi. Nhanh thật đấy, Jeno không để ý là mình đã ngồi đây lâu đến nỗi tê hết chân rồi.

- Đúng là sắp đóng cửa, nhưng cậu nói đúng, rất có thể đi nửa đường sẽ mắc mưa, nên chúng ta cứ ngồi lại đây đi. - Jaemin mỉm cười nói, sau đó cậu chạy vào phòng nghỉ lấy balo của mình ra.

- Trong lúc chờ trời mưa tạnh, chúng ta ngồi ôn tập đi. - Jaemin lấy sách vở bày lên bàn, nói với Jeno.

Jeno cũng mỉm cười vui vẻ nhìn Jaemin, ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài khi cơn mưa đã rào rào chút xuống, dồn dập đập vào cửa kính. Trong lòng chợt có chút hồi hộp, bởi bây giờ chỉ còn lại mỗi Jeno và Jaemin ở đây thôi, trong cửa tiệm khá lớn, cùng cơn mưa hối hả ngoài kia.

- Lạ nhỉ? Lần nào mình tới đây, trời cũng mưa lớn hết.

- Dạo này trời mưa rất nhiều mà, đâu phải do cậu đâu - Jaemin vẫn chăm chú lật lật sách tìm trang cần đọc, chuẩn bị sẵn sàng làm bài tập.

Nhưng khi mọi thứ đã sẵn sàng, tưởng chừng hôm nay sẽ có thể học xong hết cái đề cương thì...

Bầu trời đen kịt bên ngoài lóe sáng bừng lên, vài giây sau đó là tiếng nổ lớn khiến cả hai đều giật mình. Khi chưa kịp hoàn hồn thì "phụt" một tiếng, cả cửa tiệm tối om...

- Mất điện....- Jaemin cứng miệng nói, có chút sấm chớp đã khiến cậu không thoải mái rồi, bây giờ còn thêm mất điện tối om nữa, cũng may vẫn có người ở cạnh, không thì Jaemin phát khóc mất. Không phải do cậu nhút nhát sợ hãi gì đâu...chỉ là trời mưa lớn, lại trong không gian tối tăm như vậy Jaemin sẽ không thể ngăn mình suy nghĩ đến những điều không vui.

- Có lẽ, bị gặp sự cố ở đâu rồi. - Jeno cầm chiếc điện thoại trên bàn lên muốn bật đen pin lên thì Jaemin chộp lấy.

- Đừng, cậu tắt nguồn điện thoại đi, nguy hiểm lắm. - Nói xong, Jaemin cũng lấy điện thoại của mình tắt nguồn đi.

Cả hai lại cứ thế ngồi im lặng trong căn phòng tối om, lắng nghe tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.

Nhân tiện khi không có điện, Jaemin sẽ không thể nhìn rõ ánh mắt của mình nên Jeno đã nhìn chăm chú vào cậu ấy, người cũng đang chìm trong bóng tối trước mặt mình, cậu ấy đang ngồi ôm chiếc gối vào lòng, cằm tì lên đầu gối của chính mình, còn ánh mắt đặt đi đâu đó mà Jeno cũng chẳng thấy được rõ.

[NCT - Nomin] Can We Kiss Forever?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ