Jaemin bước vào thang máy, nhấn lên tầng 24 của trụ sở GOM tại Vancouver, Canada.
Cậu khẽ hít sâu một ngụm, cảm thấy có một chút mong chờ... à không thật ra thì cậu đang vô cùng mong chờ mới đúng, thậm chí có chút hồi hộp và căng thẳng.
Sao có thể không cảm thấy như vậy được chứ? GOM là một thương hiệu đá quý, trang sức nối tiếng trên thế giới, nếu thật sự được hợp tác với doanh nghiệp này, phát huy sở trường của mình tại một môi trường chuyên nghiệp như vậy, Jaemin thật sự cảm thấy vô cùng biết ơn.
Vài hôm trước khi Ten hyung nói về cơ hội này dành cho cậu, Jaemin đã vô cùng bất ngờ và vui mừng. Jaemin thật sự thích phong cách của GOM, nay có cơ hội được làm việc tại đó như vậy, Jaemin thật không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao.
Có lẽ là phấn khích nhưng cũng lo lắng tột độ.
Ngày hôm nay, Jaemin tới trụ sở của công ty để phỏng vấn. Dù được thầy của mình, Ten hyung - một nhiếp ảnh gia có tiếng đề xuất đi chăng nữa, thì để được làm việc cho tập đoàn nổi tiếng như GOM, đương nhiên cậu phải cố gắng hết sức để thể hiện được cho họ thấy khả năng của mình là thứ mà họ đang cần.
Như vậy đã đủ khiến Jaemin thấy căng thẳng rồi, nhưng còn 1 điều nữa khiến cậu lo lắng thêm vài lần. Đó là khi tới đây, quản lý phòng nhân sự, người đáng ra sẽ là người phỏng vấn Jaemin, lại nói với cậu rằng cậu sẽ được đích thân giám đốc đại diện phỏng vấn. Văn phòng của người đó ở trên tầng 24, đó là lý do tại sao cậu lại đang đi lên đó vào lúc này. Thêm nữa, có một chút thông tin về giám đốc đại diện chi nhánh GOM tại Canada mà Jaemin được biết từ anh quản lý thì anh ta còn rất trẻ nhưng đặc biệt tài giỏi, cậu ta mới đảm nhận vai trò này mới được vài tháng nên anh quản lý nghĩ có lẽ Jaemin không rõ lắm, và đúng là vậy.
Ting...
Cánh của thang máy mở ra, Jaemin bước về phía cuối hành lang, văn phòng của giám đốc đại diện Lee. Họ của anh ta giống với Minhyung... và cả người đó nữa. Wow... ở Canada, cậu gặp được nhiều họ Lee thật. Jaemin nghĩ.
Càng đi gần tới cánh cửa, Jaemin cảm thấy sự lo lắng của mình lại càng rõ ràng. Mà chính cậu cũng không chắc đó có hoàn toàn là sự lo lắng hay không nữa, bởi đôi khi sự phấn khích sẽ lại chiếm ưu thế. Cảm giác này hình như cậu từng trải qua rồi.
Là Dejavu à...?
***
- Cuối cùng thì cậu cũng chọn được con đường mà cậu thật sự thích... - Jeno cầm tập tài liệu trên tay, khẽ mỉm cười tự thoại với mình.
Tấm ảnh gương mặt của sinh viên năm thứ 2, khoa nhiếp ảnh của một trường đại học trong thành phố được dán phía góc trái của mặt giấy mà thứ mà Jeno vẫn luôn nhìn vào từ nãy đến giờ. Đó là người do bạn của anh Doyoung đề xuất, thật đúng với mong ước... cũng như suy tính của cậu. Thử đoán xem, tại sao Jeno lại làm giám đốc đại diện cho chi nhánh của GOM ở tận Canada thay vì tại Hàn Quốc, quê nhà của mình dù cậu có thể làm điều đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NCT - Nomin] Can We Kiss Forever?
Fanfiction[Completed] Giông bão càn quét bầu trời trong trái tim anh, em vẫn sẽ mãi là mặt biển bình lặng. Nhưng anh mãi chẳng biết được rằng vẫn có những con sóng ngầm đang cuộn trào dưới đáy đại dương kia. - Juliette -