Chương 22: Tâm tư hỗn loạn của nha đầu

203 7 0
                                    

Thạch Nhĩ ngẫm nghĩ, tấm tắc lên lời: "Kẻ xuống tay kia chắc phải hận công tử biết bao. Giết chết vẫn chưa thấy đủ, còn muốn lấy thi thể của ngài ấy để trút giận, làm cho ngài ấy xuống âm phủ rồi vẫn là một phế nhân". Lời này của hắn khiến Hàn Tiếu cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn vẫn nói tiếp: "Cô nhắc nhở đúng lắm, xem ra tình cảnh của chúng ta càng ngày càng nguy hiểm".

Hàn Tiếu mím môi, nếu vậy hung thủ thật sự rất hận chủ tử, chẳng những muốn độc chết mà còn muốn hủy thi hài, rốt cuộc là oán thù sâu nặng như thế nào? Như vậy phạm vi của kẻ tình nghi phải chăng được thu hẹp lại?

Thạch Nhĩ gãi gãi đầu: "Người có oán giận với công tử quả thực không ít, nhưng hận đến mức như vậy thì tôi chưa nghe nói bao giờ. Tôi đi nghe ngóng một chút, cô cũng đi theo công tử thăm dò xem sao. Bắt được hung thủ sớm thì chúng ta liền bình yên. Như tôi hiện giờ, biết rõ gặp nguy hiểm lại không thể rời khỏi nơi đây, cái cảm giác nơm nớp lo sợ này thực không dễ chịu. Bây giờ đến phiên cô, cô chắc cũng không muốn như vậy đúng không. Tôi nghe nói đệ đệ của ngươi vẫn đang chờ chữa bệnh. Bất luận thế nào, được sống vẫn là tốt nhất!".

"Vì sao anh không rời khỏi núi Vân Vụ?". Nàng là vì đệ đệ, còn hắn thì sao?

Thạch Nhĩ uể oải ngồi xuống: "Bản thân tôi tiền của không có, rời khỏi núi này tôi phải đi đâu mới tìm được chỗ vừa có thức ăn ngon lại có người hầu hạ như ở đây?".

"A?". Hàn Tiếu lắp bắp kinh hãi, nàng còn tưởng rằng bởi thân bất do kỷ*, thì ra là vì được ăn ngon uống tốt, lại có người hầu hạ. "Anh, anh thà rằng chịu thống khổ thử độc, sống trong nơm nớp lo sợ...".

*Thân bất do kỷ: việc không theo ý mình.

Thạch Nhĩ nở nụ cười: "Thống khổ do thử độc chỉ là nhất thời, chịu đựng một chút rồi sẽ qua. Cô có biết trên đời này độc và thuốc tuy rất nhiều nhưng cũng có hạn. Chúng tôi làm dược phó, một loại độc, một loại thuốc thử qua mấy lần sẽ không bao giờ thử lại nữa, vì trong cơ thể đã lưu lại dược tính. Nói cách khác, chỉ cần có thể chống đỡ qua được, càng về sau, độc và thuốc có thể thử sẽ càng ít. Giống như tôi bây giờ, nếu không phải là thuốc mới hay độc mới cũng sẽ không đến tìm tôi. Phần lớn thời gian trong ngày tôi chỉ là nhàn nhã hưởng thụ, nhưng nếu tôi ra khỏi núi nhất định sẽ rất khổ sở khó khăn, chỉ kiếm được vài đồng tiền đủ ăn vài miếng bánh màn thầu. Cuộc sống như vậy, tôi không muốn một chút nào!".

Hắn nhìn vẻ mặt của Hàn Tiếu, biết nàng không đồng tình, lại nói: "Nói đến nguy hiểm tính mạng, vậy phải nhắc đến chuyện của công tử. Trước đây phải tranh hơn thua, phải gây chướng ngại, đâm thọc sau lưng, đó là việc giữa đại phu và y phó, không liên quan đến dược phó chúng tôi. Đây chính là lí do tôi lên núi nhưng không muốn học y. Học y, giống như chảy xuôi vào dòng nước vẩn đục của ngọn núi này, cũng như cô bây giờ". Câu nói cuối cùng hắn cố ý tăng thêm ngữ khí.

Trong lòng Hàn Tiếu hoảng loạn. Nàng từng đi qua rất nhiều nơi, dừng lại ở rất nhiều y quán, mỗi một nơi đều có không ít kẻ lén lút làm chuyện mờ ám, nhưng không nơi nào giống núi Vân Vụ động đao, dùng độc, bày rắn. Nàng nghĩ tới Nhiếp Thừa Nham, hắn chán ghét núi Vân Vụ, không tín nhiệm người trên núi, đối xử với bọn họ cộc cằn và kì quái, hóa ra không phải chỉ vì hắn trúng phải độc.

Thạch Nhĩ nhìn ra phía xa, bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Tôi phải đi rồi! Chúng ta cũng coi như người cùng gặp nạn, nếu có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô ngay, nhưng cô vẫn nên cẩn thận để ý một chút".

Hàn Tiếu nhìn bóng lưng hắn biến mất, ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc rồi mới dời bước đi thăm Hàn Nhạc. Hàn Nhạc tĩnh dưỡng trị liệu mấy tháng nay, tinh thần đã tốt hơn nhiều so với trước kia, nhưng vẫn còn triệu chứng choáng váng đầu, vô lực, đổ mồ hôi lạnh, còn chân của nó vẫn như cũ không thể đi lại được. Nhưng nhìn hắn tinh thần tốt lên từng ngày, có thể ăn, có thể ngủ, có thể cười, Hàn Tiếu đã cảm kích vạn phần rồi.

Hôm nay thời tiết rất tốt, Hàn Nhạc ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng phơi nắng, Liên Kiều ở cạnh chơi đùa cùng nó. Lúc Hàn Tiếu tới, hai người đang chơi ném bao cát. Ném bao cát là trò trẻ con thường thích chơi, đổ cát đầy vào cái túi vải rồi khâu thật chặt, sau đó ném về phía đối phương, bên nào bị ném trúng sẽ thua. Chân Hàn Nhạc không đi lại được, trước kia vốn không thể chơi trò này, bây giờ tìm thấy người hiền lành thật thà như Liên Kiều mới đem nàng ra đùa giỡn, bắt nạt.

Hàn Nhạc hiếm khi được chơi đùa thế này, Hàn Tiếu đáng nhẽ không định quấy nhiễu hứng thú của nó, nhưng nàng xem một hồi thực sự là không chịu được. Hiện tại sao có thể gọi là hai người đang chơi ném bao cát, đây rõ ràng là trò ta ném ngươi nhặt mới đúng. Hàn Nhạc ngồi trên ghế hướng về phía Liên Kiều ném bao cát, Liên Kiều tránh được rồi còn phải đem bao cát về đưa lại cho nó, xong lại chạy tới chỗ cũ đứng, đợi Hàn Nhạc ném tiếp nàng lại nhặt.

"Nhạc Nhạc!", Hàn Tiếu gọi một tiếng. Hàn Nhạc thấy tỷ tỷ đến, nhanh chóng hô: "Không chơi nữa, không chơi nữa!". Liên Kiều thở hồng hộc lấy bao cát về, hướng Hàn Tiếu chào hỏi.

Hàn Tiếu hướng Liên Kiều cười áy náy, cúi đầu lau mồ hôi cho Hàn Nhạc rồi cõng hắn về phòng. Liên Kiều vội mang thau nước đến cho Hàn Nhạc rửa tay, rót nước cho Hàn Tiếu uống, rồi tự động lui ra ngoài, để lại không gian cho hai tỷ đệ nói chuyện.

Hàn Tiếu nghiêm mặt: "Nhạc Nhạc, tỷ đã nói với đệ nhiều lần rồi, không nên đem người khác ra đùa giỡn. Liên Kiều chăm sóc cho đệ rất vất vả, bây giờ đệ có phòng ở, có giường ngủ, có đồ ăn thức uống, có thuốc trị bệnh, là do chúng ta đã gặp được quý nhân. Liên Kiều đối xử tốt với đệ như vậy, đệ còn nhỏ không có khả năng báo đáp ân tình, tốt xấu gì cũng nên ôn hòa với người ta. Tỷ đã thấy đệ trêu đùa người ta vài lần, nếu đệ còn không nghe lời, tỷ sẽ tức giận thật đấy".

Hàn Nhạc chu cái miệng nhỏ lên, ôm cổ Hàn Tiếu: "Tỷ tỷ, không phải đệ muốn trêu chọc Kiều Kiều tỷ. Tỷ không ở đây đệ rất cô đơn, đệ thấy Kiều Kiều tỷ thật sự tốt với đệ, đệ chỉ muốn có người yêu thương đệ thôi. Đệ cũng rất tốt với tỷ ấy, mỗi ngày đệ đều kể chuyện cho tỷ ấy nghe, chuyện mà tỷ ấy biết còn không có nhiều bằng đệ đâu".

Lời này làm Hàn Tiếu bừng lên cảm giác áy náy. Nàng đã sao nhãng với đệ đệ rồi, mỗi ngày chỉ đến thăm nó một lát. Nó mới chỉ là đứa trẻ mười tuổi, không có người thân bênh cạnh thật sự là khó khăn cho nó.

Hàn Tiếu ôm đệ đệ, vỗ về đầu của nó, nghĩ lại lời Thạch Nhĩ nói về sự nguy hiểm cùng việc ngươi lừa ta gạt hiện hữu trên núi này, nàng nói với Hàn Nhạc: "Đệ đừng quên trước kia chúng ta đã trải qua những ngày khổ sở thế nào, quý nhân cũng không thể giúp chúng ta cả đời được. Hiện giờ đệ phải nắm chắc cơ hội chữa bệnh này, phải dưỡng bệnh cho thật tốt". Đợi đến lúc Hàn Nhạc khỏi bệnh rồi, họ lại xem xét tình hình mà lo liệu mọi việc.

Dung Nham - Minh Nguyệt Thính PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ