11.

352 50 11
                                    

Sáng hôm sau, Phác Xán Liệt tỉnh dậy, chỉ thấy mình đang nằm trên giường ấm áp, bên cạnh là Biên Bá Hiền đang nằm cạnh nhìn hắn chằm chằm. Cơn đau đầu choáng váng kia khiến hắn không còn sức mà giật mình, khó chịu mở miệng.

"Nước..."

Biên Bá Hiền luống cuống chạy xuống giường, phi vào phòng khách rót một cốc nước đưa cho Phác Xán Liệt. Nghe thứ âm thanh phát ra kia, y còn tưởng cô hồn dã quỷ nào đã nhập anh Xán Liệt đẹp trai của mình rồi chứ!

Phác Xán Liệt lấy lại một chút sức lực, liền quay ra hỏi Biên Bá Hiền.

"Thế Huân đâu rồi?"

Biên Bá Biền thành thực, chỉ tay ra ngoài phòng khách. Phác Xán Liệt liền trông thấy một cục chăn to đùng đang nằm trên ghế, tay dài chân dài lòi ra ngoài, nhìn qua thấy vô cùng khổ sở.

Hắn lắc lắc đầu, hoàn toàn bất lực hỏi Biên Bá Hiền.

"Nhà là của Ngô Thế Huân, giường cũng là của Ngô Thế Huân. Thế sao tôi với cậu lại nằm trên giường, để người ta ra ngoài phòng khách vậy?"

Biên Bá Hiền ánh mắt vô tội giải thích.

"Em cũng nghĩ xem đưa ai lên giường, mà anh Xán Liệt đẹp trai hơn nên đương nhiên phải được nằm giường rồi. Em phải nằm chung với anh Xán Liệt. Thế là hết chỗ."

Nói xong còn thanh minh.

"Anh Thế Huân cũng được nằm ghế, đắp chăn cẩn thận. Nhìn anh Thế Huân nằm trên ghế vô cùng hài hòa, đẹp mắt, đẹp hơn ngủ trên giường nhiều."

Phác Xán Liệt khẽ lầm bầm.

"Quỷ láu cá."

Biên Bá Hiền vờ như không nghe thấy, cười hì hì với hắn. Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân liền thấy tội nghiệp, không nhịn được muốn vớt vát một chút, liền đi ra ngoài phòng khách dự định bế Ngô Thế Huân vào giường ngủ. Biên Bá Hiền thấy Phác Xán Liệt bước chân run rẩy liền thấy không đành lòng, tiến đến ôm lấy Ngô Thế Huân, bước chân nhẹ tênh, nói chuyện với Phác Xán Liệt cũng không thấy thở gấp.

"Mấy việc này, anh cứ để em làm là được rồi. Anh bế em có phải nhẹ hơn biết bao nhiêu không cơ chứ."

Phác Xán Liệt chân run, tay run, khóe miệng cũng run rẩy, ánh mắt không tin được nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu với vóc người nhỏ bé kia mà lại mạnh mẽ đến thế.

Tôi mà dám bế cậu! Cậu bế tôi, đội tôi lên đầu luôn đi thì có!

Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Ngô Thế Huân vẫn chưa thức dậy. Phác Xán Liệt định đi về nhà, nhưng đem theo Biên Bá Hiền lại không tiện. Ông nội hắn sao có thể không nhận ra y là một lệ quỷ ngàn năm được cơ chứ. Hơn nữa, hắn về nhà gặp ông, cũng muốn hỏi chuyện liên quan đến Biên Bá Hiền, biết đâu được lại phát hiện ra nhà mình gây thù oán gì với y, thì không thích hợp lắm.

Phác Xán Liệt đằng hắng vài tiếng, ấp úng mở lời.

"Ừm, Bá Hiền, cậu có thể ở nhà Thế Huân sáng nay không? Tôi có chút việc cần giải quyết, việc riêng. Đưa cậu đến đó cũng không vào được, chi bằng ở đây chơi một chút, tôi sẽ trở về trước giờ ăn trưa."

[ChanBaek][Shortfic] Anh đẹp trai, mộ này không thể trộm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ