19.

348 43 1
                                    

Biên Bá Hiền trơ mắt nhìn Phác Xán Liệt từ từ nhắm mắt ngất đi, trong lòng có chút hốt hoảng.

Y đặt tay lên mạch đập của hắn, cảm giác hết thảy vẫn ổn định mới nhẹ nhàng thả lỏng, đem Phác Xán Liệt đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Vừa rồi, Biên Bá Hiền trông thấy một vài mộng cảnh của Phác Xán Liệt. Mà y đoán chắc rằng, Phác Xán Liệt cũng có thể nhìn thấy mấy cảnh này. Thì ra hiện tại Biên Bá Hiền có thể bình tĩnh mà không nổi điên, là bởi vì ngọc Phượng Hoàng đem một phần oán khí tiêu trừ, còn chấp niệm của y thì không thể làm gì được.

Biên Bá Hiền đối với chuyện sau khi Phác Xán Liệt mất đi hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhớ được bóng dáng Ngô Thế Huân, Kim Chung Nhân và Phác Xán Liệt ngày ấy rời đi. Y vốn muốn biết sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao ngàn năm sau rồi hai người mới có thể gặp lại, tại sao Phác Xán Liệt lại đem phong ấn ký ức của hắn.

Nghĩ vậy, Biên Bá Hiền một lần nữa lại đi tìm Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân đang suy nghĩ, tự nhiên thấy Biên Bá Hiền rời đi được một lúc lại xuất hiện chình ình ngay trước mặt mình, nghĩ cũng muốn tổn thọ. Thế nhưng hắn chưa kịp nói gì, Biên Bá Hiền đã nhanh chóng ném cho hắn một tờ danh thiếp của khách sạn, trên đó có ghi số phòng, ánh mắt tối lại nói với hắn.

"Đến ngay lập tức."

Sau đó, như cái cách xuất hiện, Biên Bá Hiền lại một lần nữa biến mất.

Ngô Thế Huân thầm than khổ, chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, làm gì dám chậm chạp phi như bay đến chỗ hai người kia.

Ngô Thế Huân đứng trước cửa phòng, gõ vài tiếng liền thấy Biên Bá Hiền đi ra mở cửa. Hắn ngó vào trong phòng, để ý Phác Xán Liệt vẫn nằm trên giường ngủ mơ màng.

Biên Bá Hiền cũng không nhiều lời, chưa chờ hắn ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề.

"Hắn vốn dĩ đã tỉnh, tiếp xúc với tôi xong liền nhớ được một ít. Sau đó liền ngất đi. Cảm giác được hồn phách có chút dao động."

Ngô Thế Huân tìm một chỗ mà ngồi xuống, vừa nãy hắn đã tìm ra phần nào vấn đề rồi, bây giờ nghe Biên Bá Hiền nói thì cũng chắc chắn bảy tám phần.

"Khi xưa thu hồn Phác Xán Liệt ta vốn đã thấy kỳ lạ, sau này lại ngỡ là mình trông lầm, nhưng cuộc đời em đã thu bao nhiêu cái hồn phách chứ, rõ ràng không thể nhầm lẫn được."

Biên Bá Hiền nghe Ngô Thế Huân lảm nhảm lại càng sốt ruột, không nhịn được mà hơi gắt gỏng.

"Nhanh lên chút."

Ngô Thế Huân xem thái độ của y, nhớ đến ngàn năm trước người này mất đi thần trí mà vẫn kiên quyết bảo vệ Phác Xán Liệt, tính tình nóng nảy không chút nào thay đổi. Hắn hơi bĩu môi. Tính ra hắn còn già hơn y mấy đời, nhưng so vai vế với Phác Xán Liệt, chỉ biết ngậm ngùi mà lép vế hơn hẳn.

"Em không phải là không muốn nhanh, mà nếu không giải thích anh liền không hiểu được. Thế này, người đời thường hay nói một con người bao gồm ba hồn bảy phách hay sao. Ba hồn kia tên gọi Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh. Thai Quang là 'thần' của hồn, muốn xem sống chết thì xem Thai Quang còn hay mất. Sảng Linh quyết định trí lực, trí tuệ. U Tinh là tình cảm, tính cách. Mà Phác Xán Liệt, lại sở hữu U Tinh kép dính liền nhau. Mà nói một cách đơn giản, hắn có hai U Tinh."

[ChanBaek][Shortfic] Anh đẹp trai, mộ này không thể trộm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ