Chương 4

3.7K 42 1
                                    

5 giờ chiều , Truyền chở theo người bạn đến chỉnh đàn cho Khoa , đứng trong căn phòng nhỏ của Khoa , Truyền thấy thật tinh tươm , trên tường có khung hình chụp Khoa lúc 6 tháng khá bụ bẫm vì cậu chẳng mặc quần áo , chỉ mang có mỗi đôi giày
Khoa thấy Truyền nhìn chăm chú bức ảnh rồi cười , Khoa hơi thẹn . Nụ cười của Truyền làm cho tâm hồn Khoa xao động , nó có một chút ngông ngênh , một chút lãng tử nhưng vô cùng nồng ấm .
Tiễn Truyền ra về , Khoa đi sóng đôi bỗng Truyền khoác tay qua vai Khoa rồi bảo :
- Hôm nào rảnh dạy anh đàn nhé
Và kèm theo một cú nheo mắt .
Tiếng đàn dương cầm du dương trong can phòng nhỏ của Khoa , ba mẹ Khoa ngồi sau lưng nghe con đàn hát , khung cảnh thật êm ấm , bà Hân nhìn con trìu mến :
- thứ 7 này con nên đàn một bài thật ý nghĩa tặng cô Thuỳ nhé , bài nào cổ thích ấy
- Nhưng con đâu có biết cổ thích bài gì , con phải tập nữa mẹ
- thì con hỏi anh Truyền á , nhưng hai anh em nên giữ bí mật cho nó vui
Khoa dừng không đàn nữa , cậu nhắn tin cho Truyền :
' anh Truyền biết mẹ anh thích bài hát gì không , để em tặng mẹ anh hôm kỷ niệm ngày cưới '
Truyền nhận được tin nhắn và thấy rất cảm động , cậu bé này thật đặc biệt , một cảm giác thân thương dâng lên trong lòng của Truyền
Nhà hàng toạ lạc trong một khu vườn lớn , một biệt thự cổ với nhiều cây thông già xung quanh . Hôm nay hai bà mẹ ăn mặc thật sang trọng bên cạnh sự chỉnh chu của hai ông bố .
Khoa mặc một chiếc quần trắng và áo somi màu xanh lam nhạt , bên ngoài cậu khoác một chiếc áo sweater màu xám có in những hình ngộ ngĩnh , tóc cắt undercut vuốt keo sang một bên trông như những tài tử bơ sữa trong phim Hàn . Trái ngược lại với Khoa , Truyền mặc một bộ đồ màu đen mạnh mẽ , áo polo ngắn tay để lộ hay cơ bắp cuồn cuộn , tay Truyền mang 1 chiếc đồng hồ màu đen kiểu dáng thể thao to bản thật hài hoà với trang phục
Gian phòng tiệc thật sang trọng với hoa và nến lung linh , ở góc phòng có một cây dương cầm đen bóng loáng . Khi mọi người đã yên vị , ông Khải khui rượu .Truyền đứng lên đỡ lấy và rót vào ly . Ba Khoa trầm giọng , thoảng một chút xúc động :
- Hôm nay thật hạnh phúc khi lâu quá hai gia đình nhỏ chúng ta ngồi chung với nhau , để chúc mừng cho Khoa bước sang một hành trình mới , và đặc biệt là kỷ niệm 25 năm ngày cưới của anh chị , chúng ta cùng nang ly chúc mừng !
Mọi người vui vẻ cụng ly lách tách và uống cạn , Mẹ Khoa tiếp lời :
- Hôm nay tân sinh viên Bảo Khoa sẽ thay mặt gia đình chúc mừng hai cô chú đi nào .
Khoa đứng lên , cậu nhìn sang ba mẹ Truyền :
- thưa cô chú , thưa ba mẹ , hôm nay ngày vui của con và của cô chú , con xin tặng cô chú một bài hát được không ạ
Ông Thọ và bà Thuỳ vỗ tay , bà Thuỳ nhìn Khoa âu yếm . Khoa bước đến đàn piano , đặt nhè bàn tay lên phím đàn , hít một hơi sâu và dạo những nốt đầu tiên
Bà Thuỳ ngạc nhiên khi chỉ vài nốt bà đã nhận ra bài hát 'Như chưa bắt đầu ' mà bà rất thích . Rồi Khoa cất tiếng hát :
' và em đã yêu , và em đã mơ ....
.....
Anh , giờ đây anh đâu biết rằng
..........
Xin , xin thương yêu như chưa bắt đầu .... '
Khoa hát nắn nót từng chữ , trầm bổng theo từng giọt đàn . Giọng Khoa tràn đầy xúc động . Bà Thuỳ chấp hai tay bên má đong đưa theo từng lời hát , mắt ươn ướt cảm động . Khi khoa kết thúc bài nhạc và quay trở lại bàn , bà Thuỳ đứng lên dang đôi tay rồi ôm lấy Khoa , tay bà vuốt nhẹ lưng Khoa :
- con trai thật quá đáng yêu , yêu con rất nhiều
Rồi bà nhẹ nhàng lấy khăn tay chậm khoé mắt , ông Thọ cũng đứng lên vỗ về vợ :
- thôi nào , em xúc động quá coi chừng chổ này ngập nước mắt đó
Truyền cũng xúc động như mẹ , ngay lúc này , khi nhìn Khoa ngồi đàn và hát tặng mẹ với tình cảm đong đầy , hẳn Khoa đã tập rất nhiều . Trong lòng Truyền dâng lên một cơn sóng , một tình cảm khó định nghĩa chính xác dành cho Khoa
Thức ăn ngon và không gian âm cúng , ông Thọ cũng đã thấm một chút men , ông nhìn Khoa và Truyền rồi nói :
- Chúng ta lao động , sống tử tế một đời là để dành tấc cả cho câc con , hai gia đình không nhiều anh em nên các con phải sát cánh bên nhau , yêu thương nhau như anh em để giúp nhau phát triển nhé !
Cả Khoa và Truyền cùng gật đầu trước sự hạnh phúc của bậc sinh thành
Bữa tiệc rồi cũng tàn trong những câu chuyện vui vẻ của hai gia đình . Ông Thọ nhìn Truyền rồi bảo :
- Thôi ba mẹ về , hai anh em đi chơi đi , hôm nay cuối tuần mà về nhà sớm làm gì
Bà Hân cũng gật đầu . Truyền nhìn Khoa nheo mắt :
- Anh chở đi chơi hen
Truyền lái xe vút đí , đường phố đã vắng , Truyền chạy xe qua các tuyến phố , ghé vào một số điểm quà vặt theo yêu cầu của Khoa , Khoa thích an bánh tráng nướng , uống sữa đậu nành rồi chạy quanh một vòng bờ hồ thơ mộng , Truyền vui vẻ chìu ý Khoa . Đến khi đã thấy lạnh nhiều , Truyền và Khoa mới chạy về nhà .
Ngồi sau xe , Khoa co ro vì lạnh khi đêm đã về khuya , sương đã xuống dày . Bỗng Truyền đưa tay ta sau cầm lấy bàn tay lạnh ngắc của Khoa cho vào túi áo khoác của mình ủ ấm trong đó , một tay , rồi cả hai tay . Truyền bảo Khoa ngồi sát vào anh cho ấm . Khoa lâng lâng cảm nhận hơi ấm từ người Truyền dành cho mình .
Truyền dừng xe trước nhà Khoa , nhìn Khoa trìu mến :
- Hôm nay quá vui , em hạnh phúc lắm đúng không ?
- Dạ
- Em hát hay lắm , học giỏi mà handsome nữa có biết không ?
Câu khen tặng này đã làm Khoa thấy nóng đôi má . Khoa biết Truyền nói một cách thật lòng

Khoa chào Truyền rồi bước vô sân nhà , ngước lên bầu trời đầy sao . Đêm nay , đêm xanh bình yên đã đưa giâc mơ đến bên Khoa , ru Khoa vào giấc ngủ yên lành.


Bình chọn cho mình nhé!!!

TRÁI TIM CHÀNG LỰC SĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ