Chương 56

1.6K 13 2
                                    

Một tháng sau
Khoa đã được xuất viện và thể trạng khá yếu ớt . Truyền đã bình phục khoẻ mạnh trở lại . Bà Hân và Truyền thay nhau chăm sóc cho Khoa rất cẩn thận . Hầu hết thời gian Truyền đều ở cạnh Khoa . Khoa vài toalet hơi lâu lập tức Truyền gọi cửa lo sợ . Khoa cảm động lắm xong Khoa không phải dạng thích nhõng nhẽo , ngược lại Khoa luôn tỏ ra mình ổn để Truyền và mẹ yên tâm
Chiều nay , mẹ đi siêu thị , Khoa ngủ dậy thì thấy nhớ đàn , cậu lau lớp bụi mỏng vương trên đàn rồi ngồi vào dạo một đoạn , Khoa ngân nga rồi hát một đoạn nốt cao bỗng khoang bụng và ngực lên cơn đau nhói như muốn vỡ ra , Khoa ôm ngực gục xuống phím đàn làm gầm lên một hợp âm chói tai
Truyền hốt hoảng chạy lại ôm lấy vai Khoa :
- Em , em sao vậy ? Em đau chổ nào
Khoa vội xua tay lảo đảo đứng lên , Truyền tay cầm điện thoại gọi taxi tay dìu Khoa đến ghế sofa
- Anh sẽ đưa em đi khám
Truyền cầm bàn tay Khoa trấn an . Khoa đang hoảng hốt vì cơn đau lạ trong lồng ngực
Vị bác sĩ sau khi xem phim X quang và siêu âm , ông chậm rãi nói :
- Khi phẩu thuật con , đã thấy con có một số tổn thương về phổi , sau đó do thời gian con hôn mê nó đã nặng hơn . Kể cả vết thương cắt gan chưa lành hẳn nên tuần hoàn và hô hấp của con khá yếu và không chịu nổi áp lực như xúc động quá hay hét lớn , nói lớn
Rồi ông tiếp :
- Con có phải đi hát không ? Phải tạm nghỉ nhé
- Dạ , con sẽ không được hát luôn ạ ?
- Không , nhưng trước mắt là không được cho đển khi bình phục hẳn , những cơn đau như vừa rồi sẽ rất nguy hiểm đấy
Khoa khá buồn cùng Truyền ra về , ngồi trên taxi , xe chạy ngang một trung biểu diễn . Trên chiếc băng rôn lớn có in hình người bạn thi cùng Khoa với lời giới thiệu là ‘ quán quân ‘ . Khoa không giấu được ánh mắt nhiều tâm sự , Truyền thấy điều đó , chàng siết nhẹ bàn tay Khoa :
- Anh thật sự xin lỗi em !
Khoa cười :
- Có gì đâu , anh thấy nàng tiên cá không ? Vì muốn có đôi chân để đến với hoàng tử phải hy sinh giọng hát mà , em khoẻ hẳn sẽ hát lại được thôi mà !
Khoa đang trong thời gian tạm dừng học nên ba mẹ Khoa quyết định đưa Khoa về Đà lạt dưỡng bệnh vừa tiện cho mọi người
Trước khi về ĐÀ LẠT , Khoa gặp lại Quốc Anh , Quốc Anh thông báo là vào mùa xuân cậu ta sẽ sang Canada du học , họ chia tay nhau trong sự bùi ngùi và nhiều lưu luyến .
Một mùa đông lại về trên cao nguyên
Truyền đưa Khoa đi chơi , Khoa muốn đi xe moto nhưng Truyền từ chối . Chàng lái xe hơi đưa Khoa đi . Xe chạy ngang một ngôi giáo đường , cây mai anh đào cổ thụ bên hông giáo đường nở rộ từng chùm hoa hồng lung lay trong gió . Khoa kêu Truyền dừng lại rồi cả hai đi đến gốc hoa . Khoa nằm xuống vạt cỏ mịm , tay gâc sau đầu mắt lim dim nhìn cánh hoa rơi rơi trong gió . Truyền nằm xuống bên cạnh , nghiêng qua nhìn Khoa :
- Em đang nghĩ gì vậy ?
- Một năm qua nhanh quá anh nhỉ ? Ngày này năm trước anh cho em leo cây nè nhớ không ?
Truyền cười :
- Đó là thời gian khó nhất đối với anh , khi anh phải đấu tranh giữa con tim và lý trí , khi đó anh muốn chạy trốn em nhưng con tim anh đau đớn vô cùng ...
- Anh biết vì sao em mặc chiếc áo phao màu vàng này không ?
Truyền cười :
- Tại vì màu em thích
- Một phần thôi , tại vì đây là món quà đầu tiên anh mua cho em , anh đã mang nó xuống sân bay đón em . Mỗi lần mặc nó là em có lại cảm giác ấm áp đó
Khoa vẫn lim dim đôi mắt , ngước cổ tận hưởng khí trời :
- Ở đây đẹp quá anh nhỉ ! Giờ mà cây mai anh đào đã nở rộ rồi
- tại vì năm nay nhuần , nếu không đã gần Tết rồi đấy . Trước đây anh thấy những chổ như vầy cũng bình thường vì quá quen thuộc , nhưng giờ đi với em lại thấy rất thú vị và dể chịu vô cùng
- Ờ , nhanh thật , năm ngoái em đã có một cái tết bên anh không thể tuyệt hơn
Truyền nắm lấy bàn tay của Khoa , khi Khoa mở mắt ra thấy Truyền nhìn mình say đắm , bàn tay kia Truyền cầm một chiếc nhẫn cỏ được tết từ cọng cỏ đuôi gà , Truyền áp sát mặt lại gần Khoa hơn :
- Mình cưới nhau em nhé !
Khoa hạnh phúc ngập tràn chìa ngón tay áp út cho Truyền lồng chiếc nhẫn cỏ vào . Khoa vòng tay sau cổ Truyền và trao nụ hôn say đắm
Tiệc sinh nhật của Truyền năm nay rất đơn giản . Một bữa ăn ấm cúng tại nhà có cả ba mẹ Khoa
Khi mọi người đã gần xong bữa , Truyền nắm lấy tay Khoa rồi kéo Khoa đứng dậy , giọng trịnh trọng nhưng thoáng run rẩy :
- Thưa ba mẹ , thưa cô chú , tụi con xin phép gia đình cho tụi con được ở bên nhau
Ông Thọ nhìn Truyền và Khoa , ông chậm rãi :
- Thì tụi con vẫn bên nhau đó thôi , xin phép gì nữa ?
Bàn tay Truyền siết chặt bàn tay Khoa , Khoa nghe nóng bừng và trán đã lấm tấm mồ hôi , Truyền nói tiếp :
- Dạ , ý con là ba mẹ cho tụi con cưới nhau ....
Ông Khải nhìn vợ ánh mắt hơi hoảng , bà Thuỳ nhìn chồng hồi hộp chờ đợi phản ứng của ông . Ông Thọ nhìn con trai , mặt ông ửng đỏ vì men rượu :
- Nếu ba không đồng ý , ba muốn tụi con cứ là amh em bạn bè như trước giờ thì sao ?
Truyền trả lời ngay , không do dự :
- Ba biết tụi con quan trọng với nhau như thế nào , con yêu em Khoa và con cần có trách nhiệm với người đã hy sinh quá nhiều cho con , nếu ba mẹ buồn thì con cũng không biết phải làm sao , vì chắn chắn Tụi con sẽ cưới nhau
Không gian trở nên im lặng , không ai nói gì thêm . Ông Thọ rời chổ ngồi , tiến đến chổ Khoa và Truyền , ông vỗ lên vai Khoa :
- Chú không nghi ngại gì con , con là một chàng trai dũng cảm và quyết liệt , điều chú boăn khoăn là Truyền , vì chú vẫn nghĩ nó còn trẻ con
Rồi ông quay sang Truyền :
- Con chưa bao giờ làm cho ba tin là con sẽ trở thành trụ cột gia đình được . Nhưng hôm nay nghe những gì con nói , ba thấy con đã trưởng thành , mẹ con cũng tâm sự nhiều chuyện của các con với ba nên ba cho phép tụi con được đến với nhau 
Tim Khoa như rơi khỏi lồng ngực . Truyền quay sang ôm Khoa mừng rỡ . Chưa bao giờ , niềm vui lại lớn lao và ào vỡ như lúc này . Truyền quay sang ôm ba và cảm ơn ông đã thấu hiểu chuyện tình cảm của chàng và Khoa

TRÁI TIM CHÀNG LỰC SĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ