Chương 53

1.3K 18 2
                                    

Tin Khoa đột ngột bỏ tập và mất tích một cách bí ẩn lan truyền trong giới săn tin nhanh chóng . Ngay sau đó trên các trang tin online , mạng xã hội đều đặt dấu hỏi là vì sao Bảo Khoa , thí sinh tiềm năng nhất đột ngột mất tích . Quá nhiều thông tin nhiễu loạn rằng : đó là chiêu trò của nhà tổ chức nhằm thu hút sự chú ý . Hoặc do thí sinh không chịu nổi áp lực của cuộc thi của sự nổi tiếng nhanh chóng . Rồi có cả thông tin sự dàn xếp không như ý nên thí sinh bỏ thi ... không ai biết chính xác chuyện gì đang xảy ra nhưng hàng vạn tin tức cứ lan truyền , phân tích , thắc mắc , hoài nghi ? ... cũng đúng thôi vì chúng ta đang sống trong một thế giới quá nhiều giá trị ảo , lằn ranh mong manh giữa thật và giả làm đảo lộn cuộc sống , con người trở nên lọc lừa và nghi hoặc nhau
Điện thoại của Quốc Anh liên tục bị gọi vào làm cho Quốc Anh phải khoá máy .
Khoa nằm trên giường phẫu thuật phủ drap xanh . Giường Truyền cách đó khoảng ba bước chân . Máy trợ thở che đi gần nửa gương mặt tái xanh làm Khoa có cố gắng cùng không nhìn trọn được gương mặt người yêu . Nuốt giọt lệ vào trong Khoa nhìn Truyền lần cuối và mỉm cười :
- Cố lên anh nhé , mình sẽ sớm gặp lại !
Ánh đèn tròn phẩu thuật nhoè dần , âm thanh lao xao của các y bác sĩ trao đổi , tiếng lách cách của dụng cụ y khoa , đâu đó có tiếng nhạc nhè nhẹ đưa Khoa chìm dần vào giấc ngủ sâu
Bà Hân đang kiểm tra lại giỏ đồ để chuẩn bị ra sân bay vì bà Thuỳ gần như tê dại , mất hết mọi sự bình tĩnh không còn biết phải làm gì trước , làm gì sau . Tiếng chuông điện thoại của bà Hân vang lên làm bà Thuỳ giật bắn người , mắt bà mở to nhìn bạn . Bà Hân hối hat bắt máy :
- Alo , tình hình sao rồi anh ?
Ông Khải kêu bà bình tĩnh , rồi ông thuật lại đại khái tình trạng của Tuyển và Khoa . Sự bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt của bà Hân giọng bà lạc hẳn đi :
- Trời ơi ....
Bà Thuỳ lay vai bạn thật mạnh :
- Sao , sao , chuyện gì vậy Hân ?
Bà Hân thốt lên trong nước mắt :
- Thằng Truyền bị hỏng gan , thằng Khoa hiến gan để ghép cho nó , đang phẩu thuật ....
Bà Thuỳ gục mặt vào đôi bàn tay nức nở :
- Ôi trời ơi ...
....
Khi trời về chiều cũng là lúc bà Hân và bà Thuỳ vừa đáp chuyến bay rồi hối hả chạy thẳng đến bệnh viện . Quốc Anh đã về , còn hai ông bố mỗi người ngồi một góc theo đuổi mớ suy nghĩ rối rắm trong đầu mình
- Anh !
Tiếng kêu của bà Hân phá tan không gian im ắng . Ông đứng lên đón vợ rồi cùng nói chuyện với ba mẹ Truyền một vài phút . Ông Khải ghé tai vợ :
- Em ra đằng kia anh nói chuyện này một chút
Hai người đi đến một góc khuất có chiếc ghế đá rửa , khi vợ đã ngồi xuống , ông Khải nhìn bà Hân :
- Biết là em sẽ sốc nhưng anh muốn nói điều này , đó cũng là lí do vì sao con mình nó nhất quyết hiến gan cho thằng Truyền ...
Bà Hân mở to đôi mắt đã mệt mỏi vì quá lo lắng chờ đợi chồng nói , ông Khải tiếp :
- Thằng Khoa con mình nó yêu thằng Truyền , nó là gay đó em à
Ông Khải cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ làm gì để trấn an vợ khi nói ra điều này . Nhưng trái ngược với suy nghĩ của ông , bà Hân nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt rồi hai giọt lệ từ đôi mắt của bà rơi xuống lặng lẽ :
- Em biết rồi ...
Ông Khải ngạc nhiên nhìn vợ :
- Làm sao em biết được , nó nói với em à ?
- Không , đời nào nó nói . Nhưng con em sinh ra sao em không biết nó như thế nào hả anh . Em biết xu hướng giới tính nó từ lâu mà em sợ anh buồn em không nói . Mùa hè này nó về , gặp thằng Truyền là nó yêu ngay , nó thay đổi vui vẻ yêu đời hẳn lên , nhìn nó mỗi chiều leo lên ban công đứng trông ngóng thằng Truyền là em biết rồi ....
Ông Khải vỗ nhè nhẹ vào bàn tay vợ , bà Hân trầm ngâm :
- Con nó giống anh cái tính nghệ sĩ , ba tuổi đã mê đàn , nhưng nó lại giống em tính cách . Một khi nó quyết là sẽ làm đến cùng . Sẽ không có ai cản nổi nó hy sinh cho thằng Truyền đâu . Em biết chắc là như vậy . Nó yêu ai sẽ yêu sống chết , cho đến khi người ta bỏ nó , nó mới thôi
.....
Cánh của phòng phẩu thuật xịch mở . Ê kíp bác sĩ mệt mỏi bước ra sau nhiều giờ làm việc tập trung cao độ . Mọi người ùa lại , Vị bác sĩ chính không đợi người nhà lên tiếng ông bảo :
- Ca phẩu thuật đã thành công , giờ chúng ta sẽ đợi đến lúc hai bệnh nhân tỉnh lại và phản ứng sau khi cấy ghép .
Bà Thuỳ chắp hai tay trước ngực như để tạ ơn , ông Thọ ôm vai vợ vui mừng , rồi quay sang ôm chầm lấy ông Khải :
- Gia đình tôi mang ơn anh chị và cháu Khoa nhiều lắm
Sau bữa cơm qua quýt gần cổng bệnh viện Ông Thọ và ông Khải cương quyết ở lại canh con để hai bà vợ về nghĩ ngơi . Ngồi trên sofa trong căn hộ nhỏ của Khoa , bà Thuỳ nắm tay bạn :
- Tôi biết lấy gì đền đáp ân nghĩa này với nhà bà đây
- Giữa chúng ta mà bà nói chuyện ân nghĩa nữa à . Vậy mấy chục năm qua bà giúp đỡ tôi vô điều kiện gầy dựng sự nghiệp thì phải tính làm sao
Rồi bà Hân nhớ cái ngày đầu tiên gặp bà Thuỳ là vào năm lớp 10 thời trung học . Khi ấy bà Hân nhà nghèo , đi học thường xuyên bị bạn bè bắt nạt vì rất hiền . Ngược lại bà Thuỳ là con nhà buôn lớn rất giàu có , và rất tinh nghịch . Hai người ngồi chung một bàn . Thời đó Đà lạt mùa đông còn rất lạnh , bà Hân đi học chỉ mặc có hai lớp áo , chiếc áo len sờn cũ đã đứt chỉ nhiều nơi làm sao đủ ấm , lúc nào cũng co ro . Hôm sau , khi vừa vào lớp bà đã thấy một bọc lớn có năm sáu cái áo lạnh để trên bàn học của bà phía trên có ghi mẩu giấy :
- Lấy thêm áo này mà mặc , lạnh vậy dễ bị bệnh lắm đó
Hai người thân nhau từ đó . Kể từ đó khi đi chung với bà Thuỳ không ai dám bắt nạt bà Hân nữa vì biệt danh của bà Thuỳ trong khối là Thuỳ đại ca . Bạn bè còn ghẹo ghép đôi họ là vợ chồng . Rồi sau đó cái nghèo vẫn đeo dai dẳng gia đình bà nhất là khi bà sinh bé Bảo Anh , chị của Khoa . Thấy bạn khổ cực quá , bà Thuỳ cho mượn một ki ốt mà gia đình bà cho của hồi môn để bà Hân bán tạp hoá đắp đổi qua ngày . Việc kinh doanh của bà Thuỳ ngày càng phát đạt , làm không xuể . Bà chuyển bớt và dẩn dắt bà Hân làm ăn cùng ngành , chẳng mấy chốc gia đình bà Hân khá giả hẳn lên .
Bà Thuỳ chớp mắt :
- Tôi cũng không giấu gì bà , nếu chỉ vì ân tình mà thằng Khoa nó hiến gan cho thằng Truyền tôi vẫn đồng ý , huống chi ....
Bà Thuỳ nhìn bạn chăm chú , bà Hân hít một hơi sâu nói tiếp :
- Huống chi thằng Khoa nhà tôi nó yêu thằng Truyền
Bà Thuỳ thở hắt ra như vứt bỏ được gánh nặng mang trên người bao ngày :
- Bà , bà biết chuyện của tụi nó rồi hả ?
Bà Hân hỏi lại :
- Chuyện tụi nó , ý bà là ...
Bà Thuỳ gậy đầu :
- Tụi nó yêu thương nhau lâu rồi , thằng Truyền nó yêu thằng Khoa lắm .Trước khi nó bị tai nạn , nó đã xuống Sài gòn ở với thằng Khoa 5 , 6 ngày vì trước đó hình như hai đứa chia tay . Là do tôi cả , thằng Truyền nó thổ lộ với tôi là nó yêu thằng Khoa , tôi đã la mắng nó , ngăn cấm vì tôi sợ hai vợ chồng bà biết thì .... rồi sự đàm tiếu của thiên hạ nữa . Nhưng xem ra tụi này nó yêu nhau sâu đậm lắm rồi bà ạ 
Bà Hân nén tiếng thở dài , bà Thuỳ rơi nước mắt :
- Giờ tôi chỉ xin trời đất cho hai đứa nó bình phục , tụi nó muốn sao cũng được , tôi quá sợ rồi , mất con thì danh dự hay tiền bạc để làm gì nữa chứ ?

TRÁI TIM CHÀNG LỰC SĨNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ