Chương 2 Trên không lưu danh

149 9 2
                                    


Máy bay trên không trung nhẹ nhàng gia tăng tốc độ, bay một đường vòng cung, làm cho người ta cảm thấy như đang đi chu du trên mây

Vũ Huyên thỉnh thoảng thường đi qua đi lại, chiếu cố một khách hàng lớn tuổi, tìm hiểu một chút tình trạng của khách hàng, Vũ Huyên chính là như vậy đối đãi với người — luôn mỉm cười, cùng quan tâm

Dương Diệp và Ngữ San ánh mắt cùng lúc dừng trên người Vũ Huyên, Dương Diệp có một thâm ý khác, Ngữ San là ấm áp nhu tình chẳng qua song phương cũng không biết, ánh mắt hai tỷ muội là cùng nhìn về một người.

Hai giờ chiều, đại đa số hành khách đều đã nghỉ trưa, Dương Diệp ngồi dựa vào ghế, thấy Vũ Huyên đi qua liền kêu một tiếng " Phiền toái một chút "

Vũ Huyên dừng lại bước chân, nhìn Dương Diệp, đột nhiên tâm có chút loạn, thanh âm cũng không bình thường " Có........... cái gì ........... có thể vì quý khách........ra sức sao ? ".

Ánh mắt Dương Diệp nhìn chầm chầm Vũ Huyên, thấy ánh mắt nàng có chút tránh né, liền nhẹ cười nói " Phiền toái cô giúp muội muội tôi, cầm một cái mềm đến đây, có thể không ? ".

Vũ Huyên đỏ mặt lên tiếng, giống như ánh mắt Dương Diệp nhìn xuyên thấu qua da của nàng, chiếu xạ đến dưới da. Sắc mặt Vũ Huyên vốn là đỏ thắm, cộng thêm da mặt mỏng, đối mặt với con yêu tin họ Dương luôn là không cách nào khống chế được, trên mặt luôn nóng lên, máu huyết nhanh chóng lưu động.

Dương Diệp tựa vào ghế, ngồi nhìn bóng lưng Vũ Huyên, ý định trong bụng liền nổi lên. Hồi lâu, Vũ Huyên cầm một cái mền màu lắm đưa cho Dương Diệp ." Cảm ơn "giọng nói êm ái thật khó có thể từ trong miệng yêu tinh họ Dương tràn ra. Vũ Huyên có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Dương Diệp, ánh mắt sừng sốt một chút, lập tức cuối đầu, có chút khẽ rung giọng nói " Không.....không cần cảm ơn ".

Vũ Huyên trong lòng ủy khuất, nàng rõ ràng cũng chỉ nói có hai chữ, mình làm gì.......Phải......phải xấu hổ a~ , mình khẩn trương làm cái gì nha. Vũ Huyên vẫn trong lòng cường điệu chính mình đừng hoảng hốt, nhưng là còn khó có thể kiềm chế nội tâm chính mình xao động, mỗi tế bào trong thân thể dường như nổi loạn.

Vũ Huyên nhìn Dương Diệp nhận lấy, cúi đầu tránh ra, lầm bầm lầu bầu : tỷ tỷ nói, chuyện tốt đẹp gì tổng hội sẽ chiếm cứ trong người. Đúng vậy, nữ nhân này đúng là có dáng dấp quá đẹp, mình mới sẽ như vậy, ừ.....nhất định là vậy ! Ta chẳng qua là đang thưởng thức một món vật đẹp, chẳng qua là cô thật đẹp, mình mới có chút ngây ngất mà thôi, là như vậy, chính là như vậy rồi, không sai ! Trong lòng Vũ Huyên vì phản ứng chính mình khác thường với Dương Diệp đua ra giải thích .

Nhưng là......ây da! Lý do này có chút đáng ngại...., nhưng là tiểu cừu thân ái của chúng ta thật là cả tin. Cảm thấy hoàn toàn hợp ý. Thật là xuất từ bùn mà không bị nhiễm, ở trong xã hội hổn tạp,đối với Vũ Huyên mà nói, thật không biết, cá tính giảng đơn thuần khiết là vui hay là bi ai nha.

Dương Diệp đem mền đắp lên người Ngữ San " Tam muội, em nghỉ ngơi một chút đi, lát đến À thị còn phải bận rộn đấy ".

[Fanfic] {CẩuMao} Em sẽ không thể thoát Where stories live. Discover now