Dương Diệp ở thành phố A mấy ngày, vẫn hàng đêm sênh ca, bỏ qua chuyện cừu nhỏ bị thương rơi lệ như nước chảy bèo trôi , một đường hướng phía bắc, hòa vào biển rộng, xương cốt không còn, không tin tức. Dương Yêu Tinh chính là như vậy, tôi muốn nắm lấy em, chính là chuyện tất nhiên, không cần lý do, không hỏi nguyên nhân, em không nói, OK, tôi không để ý tới, nhưng em đừng nghĩ chạy ra lòng bàn tay của tôi.Dương Diệp mấy ngày nay không gọi cho Vũ Huyên một cú điện thoại, cũng không một tin nhắn. Nhưng Vũ Huyên thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, như có một chút mơ hồ lôi kéo vào lòng của nàng, nàng không khống chế được cúi đầu nhìn màn hình di động lạnh lẽo kia , cô ấy nhìn thấy chính mình rơi lệ nhưng thậm chí xem như không biết, lại không có tin tức, cô ấy đối với mình thật không có một chút yêu thương sao? Mặc dù biết sự thật, sự thật rõ ràng như vậy, nhưng vẫn mang trong lòng chút hy vọng, nàng Vũ Huyên cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, một nữ nhân ngây ngốc , nghĩ rằng có thể chính mình sẽ khác , có thể cô ta đối với mình là thật , có thể cô ta đã thay đổi rồi. Nhưng là một chút hi vọng tại đây, lại bị phá mất đi.
Vũ Huyên nhìn điện thoại di động đôi mắt bỗng nhiên mơ hồ, nước mắt giẫy giụa tuôn ra khỏi viền mắt, không nhịn được nghẹn ngào, lệ nhưng không cầm được chảy xuống .Có lúc, trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện thoáng qua liền trôi qua, như lần đầu gặp gỡ ở cabin , đảo mắt cô ấy đã rời khỏi tầm mắt, như nụ hôn đầu ngọt ngào ở trong xe , đảo mắt liền trở nên cay đắng. Vừa rồi còn đang ôm ấp, đảo mắt người đã cùng một người khác không phải nàng, người không nhận ra, nàng không hiểu, cứ như vậy, nói qua nói lại liền thay đổi, nghe lại mệt mỏi, nhìn một chút lại chán ghét, sau đó lại rời đi, yêu lại phai nhạt, nghĩ đi nghĩ lại thì thôi.
Dương Diệp có thể không đáng kể lắc đầu, cười rời đi, mà Vũ Huyên cũng đang trong bi thương giãy dụa không thôi, nhưng không có đúng sai, đã yêu nhất định phải gánh chịu hết thảy khả năng phát sinh hậu quả, yêu Yêu Tinh, không có thuốc nào cứu được.
Hai ngày sau, Dương Diệp lần thứ hai ngồi chuyến bay của Vũ Huyên trở lại thành phố X , hai người gặp không nói gì, Dương Diệp xem Vũ Huyên giống như người xa lạ gặp thoáng qua , không có bất kỳ sự dừng lại hoặc nhận biết, ngồi ở vị trí của mình, nhàn nhã xem tạp chí.Vũ Huyên hít mạnh một hơi, như muốn đem hết thảy oan ức đều cuốn vào trọng bụng , nhưng là đem nước mắt ép ra ngoài, Vũ Huyên lặng lẽ đưa tay lau đi khóe mắt ướt át, trở lại công việc của mình.Máy bay lặng lẽ bay theo đường bay , tựa hồ như thời gian dừng lại, cảm giác bay không tới tựa như một sự dày vò dai dẳng.
Dương Diệp bước xuống máy bay, không bắt chuyện, không quay đầu lại, chỉ là mỉm cười nổi lên một tia thâm ý , điều khiển chiếc Ferrari của mình biến mất ở trong bể người.
Màn đêm thăm thẳm, vắng người, đèn hồng, rượu xanh.Dương Diệp ngồi ở quán bar Elgant , cầm chai Chivas, cười gõ nhẹ chén rượu, nhấp một ngụm, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại Vũ Huyên, đặt ở bên tai cười đến xinh đẹp, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Yêu Tinh , chờ cừu nhỏVũ Huyên tắm xong, ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, điện thoại di động ở trên bàn rung đến nghe tiếng, Vũ Huyên liếc mắt nhìn, "Dương Diệp" hai chữ ở trên màn ảnh lấp loé liên tục, nhất thời tay cầm máy sấy tóc dừng lại, tiếng máy sấy ào ào vang, lộ ra một chút tịch mịch , thổi tung sợi tóc, ở trước mắt tung lên, chặn lại rồi này dần dần muốn tràn ra nước mắt, siết chặt, cầm lại lỏng, lỏng ra lại nắm, bàn kia điện thoại di động trên tựa hồ biết nỗi niềm do dự của Vũ Huyên , rung thật mạnh. Vũ Huyên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại di động lên, nghe máy.
YOU ARE READING
[Fanfic] {CẩuMao} Em sẽ không thể thoát
FanfictionMột con cừu nhỏ lọt vào mắt xanh của một con sói thì sẽ như thế nào ? Couple: Vương Vũ Huyên x Dương Diệp