Chương 20. Vị Chua.

41 2 0
                                    



"Này, tổng giám đi vào rất lâu, còn không ra nha?"

"Lẽ nào tổng giám và Dương tổng giám đốc làm gì trong đó?" Trong công ty nhân viên Bát Quái nhướng mày, tựa hồ cặp lông mày lá liễu trên mắt kia run run , toả ra ánh sáng Bát Quái .

"Không thể nào, tổng giám xem ra không giống kẻ ác", một người phụ nữ khác nghi vấn nhìn ngó tổng giám đốc trước cửa sổ, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.

"Ồ, lời ấy sai rồi, làm nghệ thuật không phải song thì là lạc, lại nói, con mắt ngươi trước kia xem qua tổng giám cùng nam nhân hẹn hò, gần đây nhất chính là tổng giám đốc của ta, đúng không?" Nhân viên Bát Quái ngay ngắn rõ ràng phân tích, sau đó tặc cười vài tiếng.

"Được rồi, cũng có điểm đúng." Nữ viên chức chần chờ gật gật đầu, tiếp tục nghe nhân viên Bát Quái đặc sắc nói chuyện.

"Chị hai, em có chuyện hỏi chị" Ngữ San ngồi đối diện Dương Diệp , mặt không hề có cảm xúc mở miệng.

"Ai nha, em muốn hỏi liền hỏi đi, làm gì nghiêm túc như vậy nha", Dương Diệp ngồi ở trên ghế, tùy ý xoay ghế hai vòng.

"Chị và Vương Vũ Huyên, nữ tiếp viên hàng không kia là quan hệ gì", Ngữ San nhìn chằm chằm không chớp mắt Dương Diệp cợt nhả, đi thẳng vào vấn đề.

Nghe được tên Vũ Huyên , Dương Diệp dừng lại động tác, cân nhắc nhìn Ngữ San một chút: "Ôi ôi ôi, em gái của chúng ta lúc nào hiếu kỳ chuyện vô bổ của chị đây a?" Con ngươi màu đen của Dương Diệp có thâm ý chuyển động, muốn thăm dò ý định trong lời nói của Ngữ San.

Hai người liền như vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, một trong mắt chứa ý cười, một không chút biểu tình, bầu không khí bình tĩnh tỏa ra từng vệt sóng gợn lăn tăn, giằng co giữa hai người không có khí lực không giống nhau.

"Ai, sợ em rồi, biết qua mà thôi" Dương Diệp rốt cục buông mắt xuống , lại nhẹ nhàng nhấc lên mí mắt, em gái này tính dai thật đúng là không ai có thể địch.

"Biết qua? Không phải chứ "

Dương Diệp chột dạ hướng bốn phía nhìn một chút, em gái ngày hôm nay uống thuốc gì, thực sự là đuổi tận cùng không buông, đào bới vấn để."Khụ khụ. . . Cái kia. . . Khụ khụ ".

"Chị chơi những nữ nhân khác, em không để ý tới, thế nhưng Tiểu Huyên, chị tốt nhất chớ làm loạn" .

Dương Diệp nhất thời thu hồi sắc mặt bất cần đời kia, nhìn chằm chằm mắt Ngữ San, có chút mơ hồ không thích, nhấc mắt lên một cái, trêu nói: "Ai u, em gái chúng ta lúc nào đối với nữ nhân để bụng rồi, em muốn yêu thích, chị hai hào phóng, tặng cho em." Dương Diệp thờ ơ khoát tay áo một cái, đối với cách lông mày giương lên kia đối với bản thân cũng không thích.

Ngữ San mím môi, nhìn xéo Dương Diệp một chút, đứng lên: "Tiểu Huyên là cô gái tốt, yêu không nổi, cũng đừng chà đạp người ta." Bỏ lại câu nói tiếp theo, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, rời khỏi văn phòng của Dương Diệp .

Vừa đóng cửa, mặt mày Dương Diệp toàn bộ đều chìm xuống, âm u đến có chút khiến người ta sởn cả tóc gáy.

"Hừ, cừu nhỏ này còn rất có duyên đào hoa, em gái rất hiếm khi động tình cũng muốn ôm lấy, Tốt nha, hừ hừ, xem tôi ngày mai làm sao trừng trị em." Dương Diệp híp mắt, con ngươi sắc bén hiện lên một tia giảo hoạt, được rồi, bi kịch đến.

[Fanfic] {CẩuMao} Em sẽ không thể thoát Where stories live. Discover now