Em là người đàn ông có thể đè được anh!

243 7 0
                                    

Khi Từ Hoằng Nghị tỉnh lại, gian phòng đã sạch sẽ gọn gàng như ngày xưa. Cơn đau đêm đó chỉ như một cơn ác mộng thoáng qua, chỉ có cơn đau từ phía sau cùng với cảm giác đau đớn thỉnh thoảng nhói lên trong lòng nhắc nhở anh đó không phải là một giấc mộng.

Nước từ trong vòi sen phun ra tẩy sạch đi dơ bẩn trên người nhưng không xóa đi được đau đớn trong tim.

Từ Hoằng Nghị nhắm mắt lại cảm nhận bọt nước ấm áp bắn trên da thịt, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh.

Lần đầu tiên gặp gỡ trong khu vườn của đại học Y, người con trai mang theo vẻ mặt ngượng ngùng hồn nhiên, bối rối mà cẩn thận chào hỏi.

Sau khi tốt nghiệp đi làm, bao nhiêu lý tưởng hào hùng lại vướng phải bất công và chèn ép, người con trai cúi đầu đầy ủy khuất lẫn không cam tâm trong nháy mắt khiến cho anh nảy sinh cảm giác muốn che chở.

Nhưng bất tri bất giác, người con trai vẫn được anh giấu ở sau lưng cẩn thận che chở lại nhân lúc anh yếu ớt nhất cho anh một nhát dao trí mệnh.

Bao nhiêu hồi ức tốt đẹp đã bị phá vỡ hoàn toàn vào cái đêm thô bạo kia, mảnh vụn sắc bén liên tục đâm vào trong tim.

Nắm đấm nện lên bức tường lát gạch men, phải dùng cảm giác đau đớn ngoài da thịt mới làm giảm bớt đi được đau đớn cùng mất mát trong tim.

Làm rơi hỏng hết mười cái điện thoại của bệnh viện, Từ Hoằng Nghị mới dần kết thúc được cuộc sống vô tri vô giác của mình.

Kết thúc ca phẫu thuật dài, Từ Hoằng Nghị kéo thân thể mỏi mệt dựa vào lưng ghế.

Lâm Dương biến mất...

Bao nhiêu lo lắng không biết phải đối mặt nhau như thế nào hiển nhiên là quá dư thừa...

Từ những lời bàn tàn của các y bác sĩ khác trong bệnh viện, Từ Hoằng Nghị mới biết Lâm Dương không đi làm kể từ ngày hôm đó, không ai biết Lâm Dương đã đi đâu...

Rõ ràng không muốn gặp lại cậu ta, nhưng sau khi được như ý muốn rồi lại không hề cảm thấy thoải mái như trong tưởng tượng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày đều sinh hoạt như trước kia, chỉ khác là bên người đã thiếu đi mất con người luôn vui tươi như ánh mặt trời kia.

Lâm Dương đã đi đâu?

Liệu có xảy ra chuyện gì không?

Bao nhiêu phẫn hận cùng căm ghét theo sự biến mất của Lâm Dương mà đã tiêu tan, trái lại cảm giác thất lạc lẫn lo lắng càng lúc càng lớn hơn. Từ Hoằng Nghị cố gắng trốn tránh không dám thừa nhận anh đang lo lắng cho con người đê tiện vô liêm sỉ kia, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy đến văn phòng của viện trưởng.

Ngồi trên ghế sopha trong văn phòng của viện trưởng, Từ Hoằng Nghị lúc này mới hồi hồn, từ đáy lòng ra sức tự mắng bản thân mình không biết bị quỷ nhập hay gì mà lại đi làm việc nhàm chán là lo lắng cho tên khốn ti tiện kia.

Khi viện trưởng hỏi thì Từ Hoằng Nghị lại chẳng biết vì sao mà lại nôn nóng nói ra nguyên nhân đến đây.

Viện trưởng thì kinh ngạc hỏi Từ Hoằng Nghị: "Không phải quan hệ của cậu với Lâm Dương rất tốt sao? Sao cậu lại không biết?"

Từ Hoằng Nghị lắc đầu, rất nhiều người trong bệnh viện đều đã hỏi anh câu này. Khi đó Từ Hoằng Nghị mới giật mình nhận ra người con trai anh vẫn giấu ở sau lưng cẩn thận che chở hoàn toàn không hề yếu ớt như anh tưởng. Bất tri bất giác Lâm Dương đã hòa nhập với xã hội nhỏ này, thậm chí nhân duyên còn rất tốt. Cơ hồ ngày nào cũng có bác sĩ hay hộ lý đến hỏi thăm Từ Hoằng Nghị.

"Bác sĩ Lâm đi đâu vậy?"

"Tại sao bác sĩ Lâm không đi làm?"

"Không phải bác sĩ Từ và bác sĩ Lâm rất thân với nhau sao? Sao cũng không biết bác sĩ Lâm đi đâu?"

Mỗi ngày liên tục bị hỏi không biết bao nhiêu lần, tất nhiên lo lắng trong lòng không thể không nhiều được.

Đúng, nhất định là như vậy!

Từ Hoằng Nghị đương nhiên đem cái cảm xúc kỳ lạ kia quy kết cho 'mưa dầm thấm đất'!

Viện trường thấy Từ Hoằng Nghị vẫn ngẩn người, còn cho rằng anh đang lo lắng quá mức nên an ủi: "Đừng lo lắng, Tiểu Lâm đã chủ động xin điều đến phân bộ ở huyện P! Tiểu Lâm này cũng thật là, việc này cần gì phải giấu!"

Sau khi Từ Hoằng Nghị rời khỏi văn phòng của viện trưởng thì liền bắt đầu không ngừng gọi điện cho Lâm Dương.

"Số điện thoại quý khách gọi tạm thời không liên lạc được!"

Giọng nữ nhẹ nhàng lại khiến cho Từ Hoằng Nghị tức giận không thôi.

Ném điện thoại lên trên bàn, anh không thể nào hiểu nổi tại sao Lâm Dương lại đột nhiên đưa ra quyết định chuyển công tác đến cái huyện vùng núi nhỏ bé kia.

Đang giận dỗi sao?

Tuy trong cơn thịnh nộ anh có nói là không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu ta nữa, nhưng anh không hề có ý muốn cậu ta phải chuyển đi!

Tại sao Lâm Dương lại ngây thơ đến mức tự hủy đi tương lai của mình?

Cảm giác nôn nóng bất an trước giờ chưa từng có khiến cho tâm trạng của Từ Hoằng Nghị rất bức bối, kết quả là sau giờ làm việc anh vô thức đi đến trước khu nhà Lâm Dương ở.

Cửa sổ tối om om lại châm lên lo lắng vô cùng.

Lâm Dương chết tiệt!

Khốn kiếp chết tiệt!

Nếu cậu còn dám quay về thì nhất định tôi sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất.

Mỗi ngày đều mang tâm trạng chờ đợi chạy đến nhà Lâm Dương rồi đều mang tâm trạng thất vọng mà đi về.

Lần cuối cùng, chỉ đi lần này nữa thôi, từ ngày mai trở đi không cần quan tâm đến cậu ta nữa!

Mỗi ngày đều nói như vậy, nhưng ngày hôm sau vẫn tiếp tục đi, bất chấp mưa gió...

Không biết qua bao nhiêu ngày, không biết mắng bao nhiêu lần, khi cửa sổ tối đen ánh lên ánh đèn mờ nhạt, bao nhiêu lo lắng phẫn hận bị vui sướng dâng trào xua tan không còn một mảnh.

Một khắc xông lên lầu, trái tim đập như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng khép hờ, một khắc thân ảnh luôn tràn ngập đầu óc mấy ngày qua chân thật xuất hiện trước mặt, Từ Hoằng Nghị không thể kiềm chế được bản thân không kích động.

Người đang lúi húi thu dọn đồ đạc dưới đất dường như cảm nhận được khác thường bèn quay đầu lại. Khi nhìn thấy đôi mắt đen như màn đêm, trái tim như ngừng đập, thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.

Bốn mắt vừa nhìn thấy nhau, Từ Hoằng Nghị xông lên túm lấy cổ áo Lâm Dương, trong giọng nói mang theo độ rung không thể khống chế: "Cậu... cậu có biết mình đang làm cái gì không?"

Lâm Dương bị hành động đột ngột của Từ Hoằng Nghị khiến cho ngây người: "Học trưởng, anh..."

"Cậu lại chủ động xin chuyển đến huyện P, cậu có biết mình đang tự hủy đi tương lai của mình không? Cậu là thằng ngu à?"

Từ Hoằng Nghị vẫn tiếp tục mắng.

Đôi mắt ẩn sau mái tóc đã dài quá trán của Lâm Dương tràn đầy ý cười: "Học trưởng, anh đang quan tâm đến em?"

Tiếng mắng chửi đột nhiên ngưng bặt, ý cười trong đôi mắt kia khiến cho Từ Hoằng Nghị không biết làm sao. Ngay cả bản tay đang tóm chặt vạt áo cũng như mất hết sức lực, Từ Hoằng Nghị như trốn tránh mà lùi lại mấy bước.

Lâm Dương tiến lên một bước nhìn thẳng vào mắt Từ Hoằng Nghị, đôi mắt như phát ra ánh sáng khiến cho Từ Hoằng Nghị bối rối không dám nhìn tiếp.

"Học trưởng, anh từng nói anh không muốn nhìn thấy em."

"..." Ánh mắt của người đàn ông trước mặt né tránh đi, biểu tình rất mất tự nhiên.

Lâm Dương lại tiếp tục tiến tới một bước, đem khoảng cách mà Từ Hoằng Nghị vừa mới kéo giãn ra thu hẹp lại.

"Học trưởng, đâu phải anh thật sự không muốn nhìn thấy em đúng không?"

"Học trưởng, anh đang quan tâm đến em đúng không?"

"Học trưởng, anh thích em!"

Từ câu nghi vấn cuối cùng biến thành câu khẳng định, Lâm Dương phát ra khí thế mãnh liệt khiến cho Từ Hoằng Nghị phải lui về phía sau. Từ Hoằng Nghị lui lại một bước, Lâm Dương lại bước lên một bước... cho đến khi phía sau lưng dán lên vách tường không còn chỗ để lui nữa, khi thân thể đằng trước áp sát người mình thì Từ Hoằng Nghị xô Lâm Dương đang nở nụ cười xấu xa ra...

Từ Hoằng Nghị thở hổn hển quát: "Khốn kiếp, cậu tránh xa tôi ra! Tôi... tôi không bao giờ thích cậu! Tôi chỉ hận không để cậu biến mất khỏi tầm mắt của tôi!"

Cưng Chiều Dựng PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ