Tư thế nào mới tốt?

215 6 0
                                    

Tô Mạt hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng, đầu óc của bà quay cuồng loạn cào cào: "Đợi đã, đứa bé này sao có thể là con của Tiểu Phàm được? Nếu nói mẹ của nó và Tiểu Phàm là quan hệ tình nhân thì còn hiểu được nhưng ba của nó là tình nhân của Tiểu Phàm, mà ba của nó là đàn ông thì sinh con như thế nào?"

Diệp Tử Đồng chen vào: "Mẹ à, khoa học kỹ thuật bây giờ hiện đại như vậy thì đâu cần phải dùng theo cách tự nhiên mới có con được!"

Tô Mạt trầm tư: "Ý của con nói là đứa bé này được sinh ra bằng cách thụ tinh nhân tạo, ba của nó cố tình dùng tinh trùng của Tiểu Phàm làm ra sao?" Giọng nói của Tô Mạt bất chợt cao vút lên: "Chẳng lẽ thằng đó muốn dùng việc này để lừa gạt Tiểu Phàm?"

Diệp Tử Đồng không nói gì nhìn mẹ mình đang hỗn loạn ở bên cạnh, một lúc sau mới khuyên giải: "Mẹ à, đứa nhỏ này đã được bốn tuổi, muốn lừa gạt hẳn là nên sớm làm từ trước đi! Theo con được biết thì ba của nó vẫn luôn trốn tránh ông anh của con, nếu không phải tại ông anh con sống chết quấn chặt lấy người ta thì phỏng chừng anh ta sẽ không chịu ở cùng với anh con đâu!"

"Nhưng mà..." Tô Mạt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, bà đang định mở miệng nói gì đó thì lại bị Diệp Hoài An cắt lời: "Đoán tới đoán lui cũng không có ích gì, bây giờ gọi điện cho bác sĩ Kiều bảo xét nghiệm trước đã rồi tính tiếp!"

Tô Mạt nghe lời gọi điện thoại, không bao lâu sau người được gọi là bác sĩ Kiều đã đến, lấy tóc của Mạch Bảo nhanh chóng mang đi xét nghiệm. Mẫu máu và số liệu DNA của Diệp Tử Phàm đã được lưu trữ sẵn, chỉ cần đối chiếu với số liệu của Mạch Bảo thì sẽ nhanh chóng biết được hai người có phải là quan hệ cha con ruột thịt hay không.

Mạch Bảo ăn uống no nê rồi thì được Diệp Tử Đồng mang vào phòng cho ngủ trưa.

Bác sĩ Kiều kia động tác rất nhanh, ngay buổi chiều đã mang kết quả xét nghiệm đến biệt thự.

Diệp Hoài An nhìn qua kết quả thì đưa cho Tô Mạt bên cạnh. Tô Mạt nhìn chỉ số trùng khớp đến 99.9999% trên tờ kết quả thì đột nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Bà không hề tỏ ra mừng như điên vì giấc mơ trở thành sự thật mà chỉ là mờ mịt không thể tin nổi.

Diệp Tử Đồng nhìn người cha với biểu tình lạnh nhạt và người mẹ với ánh mắt thất thần thì trong lòng cảm thấy rất mơ hồ. Không lẽ cô đã đoán sai, Mạch Bảo không phải là con của anh cô sao?

Diệp Tử Đồng đi đến giật lấy tờ kết quả trong tay mẹ mình, lập tức đắc ý cười vui vẻ: "Mẹ, con nói đúng rồi chưa? Mạch Bảo đúng là con riêng của anh con mà!"

"Câm miệng! Loại chuyện này đáng để vui mừng sao?" Diệp Hoài An âm trầm quát Diệp Tử Đồng.

Tuy sắc mặt Diệp Hoài An tỏ ra rất giận dữ nhưng vẫn bị Diệp Tử Đồng nhìn ra được.

Hừ, rõ ràng là đang vui muốn chết vậy mà còn tỏ ra âm trầm tức giận như vậy!

Diệp Tử Đồng ủy khuất bĩu môi kéo tay Tô Mạt: "Mẹ, mẹ không vui à?"

Lúc này Tô Mạt mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng kéo tay Diệp Tử Đồng chạy lên lầu: "Đồng Đồng, con mau đánh thức Mạch Bảo rồi thu dọn đồ đạc, chúng ta về thành phố B ngay!"

Diệp Tử Đồng kéo mẹ mình lại: "Mẹ, mẹ không thể mang Mạch Bảo đi, đây là bắt cóc trẻ con đó!"

Tô Mạt tức giận gạt tay cô ra: "Bắt cóc? Chú ý cách dùng từ của con, mẹ mang cháu ruột của mẹ về nhà mà gọi là bắt cóc à?"

"Nhưng bây giờ người giám hộ của Mạch Bảo vẫn là ba của nó, mẹ không nói với người ta tiếng nào mà tự ý mang Mạch Bảo đi thì chính là bắt cóc!"

"Ba của nó bụng dạ thật khó lường, dám giấu trưởng tôn của Diệp gia ta, việc này mẹ còn chưa tính toán với thằng đó nữa! Đứa bé này mẹ nhất định phải mang đi!"

"Nhưng mẹ ơi, anh của con còn chưa biết gì hết! Mẹ phải nói với anh một tiếng chứ?"

Diệp Tử Đồng thầm than trong lòng, ông anh mình ngốc ở bên cạnh Mạch Bảo lâu như vậy mà vẫn không biết đây là con của mình, người cha kia của Mạch Bảo đúng là đủ độc!

Lúc này Tô Mạt mới nhớ ra đứa con của bà vẫn còn không biết mình đã làm cha, vội la lên với Diệp Tử Đồng: "Còn thất thần ra đó làm gì? Nhanh gọi điện thoại cho anh con bảo nó về đây ngay!"

Diệp Tử Đồng liền cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Tử Phàm.

Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Diệp Tử Phàm nhìn số điện thoại lóe sáng trên màn hình, lập tức ấn nút tắt.

Bên chỗ Mạch Tử còn chưa xử lý xong, mấy vị không thể trêu vào ở nhà lại gọi điện, nhất định là đang thúc giục mình về để luân phiên thẩm tra.

Diệp Tử Phàm thầm than một tiếng, việc khiến hắn âu sầu nhất bây giờ không phải là làm sao giải thích với cha mẹ, chuyện trong nhà Diệp Tử Phàm rất nắm chắc. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất với Diệp Tử Phàm nhất chính là làm sao trấn an Mạch Tử để Mạch Tử đồng ý kết hôn với mình.

Diệp Tử Phàm sâu sắc nhận ra, cứ mỗi lần nhắc đến vấn đề kết hôn thì Mạch Tử liền tìm đủ cách né tránh. Hoặc là cố ý nói cho qua chuyện, hoặc là trầm mặc giả câm giả điếc.

Mạch Tử lau mái tóc đang nhỏ nước ra khỏi toilet thì thấy Diệp Tử Phàm đang ủ rũ ngồi trên ghế. Mạch Tử đi qua đá một cước vào cái người còn đang nằm ngay đơ ở đó: "Ê, sao anh còn chưa về nhà đi?"

Diệp Tử Phàm vươn tay kéo Mạch Tử ôm lên trên đùi mình, vùi đầu vào hõm vai của Mạch Tử: "Sao anh về được, chúng ta còn chưa làm gì hết!"

Mạch Tử dùng đầu vai đụng đụng Diệp Tử Phàm: "Em nói anh bắt cóc con em như vậy mà còn không biết đi tìm về cho em! Cẩn thận em tố cáo anh tội bắt cóc đấy!"

Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, trong đôi mắt đen mang theo vài phần bướng bỉnh: "Cái bóng đèn nhỏ đó ở đây chúng ta chẳng làm được cái gì, để thằng bé ở bên nhà xây dựng tình cảm với cha mẹ anh đi. Cha mẹ anh đã sớm muốn ôm cháu lắm rồi, xem có tốt không, bỗng dưng nhặt được một đứa cháu trai, bọn họ còn không mừng đến phát điên sao?"

"Cha mẹ anh muốn ôm cháu thì anh nhanh chóng tìm một người đàn bà nào đó mà sinh con cho họ đi, mắc mớ gì cướp con em?"

Diệp Tử Phàm không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Mạch Tử, nhẹ cắn vành tai của Mạch Tử mà nói: "Anh không có hứng thú với phụ nữ, nếu muốn tìm người sinh thì cũng phải là em. Vợ à, nếu em muốn sinh con thì tốt lắm, anh sẽ làm em sinh cho anh tám đứa mười đứa, đủ lập một đội bóng luôn!"

Mạch Tử vừa tránh né Diệp Tử Phàm đánh lén vừa thở hổn hển nói: "Ai thèm sinh con cho anh, còn đến tám đứa mười đứa, anh nghĩ em là heo à? Sinh như vậy còn mạng nữa sao?"

Mạch Tử nói xong thì lập tức ngưng bặt thầm hận mình suýt tý nữa đã nói tuột ra, vội vàng lén đánh giá Diệp Tử Phàm ngồi bên cạnh, muốn từ thần sắc của hắn mà phán đoán xem hắn có nhận ra được gì không.

Cưng Chiều Dựng PhuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ