Chương 27 Cố Thần

12.4K 323 21
                                    

Edit: Yuu

Sở Thanh ngủ một giấc đến giữa trưa, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh dậy, vội vội vàng vàng mở di động, mới nhớ tới khóa học buổi sáng thứ ba đã kết thúc, cô gãi gãi tóc ngồi dậy, ngồi ở trên giường bọc chăn phát ngốc.

Như thế nào liền cùng anh Thẩm... Cái kia đâu.

Sở Thanh tuy rằng rất dính Thẩm Thời, nhưng là vẫn luôn đối đãi hắn như là anh trai, đến nỗi câu nói phải gả cho hắn cô cũng hoàn toàn xem là vui đùa vứt đến sau đầu, cũng không nghĩ tới Thẩm Thời vẫn luôn nhớ kỹ. Cô thở dài, xuống giường tiến phòng tắm rửa mặt.

Cô rửa mặt xong lau khô hảo, ngồi ở trên sô pha xoát phần mềm đặt cơm hộp, mới vừa nhấn xác nhận, tin nhắn Lục Chu phát tới,
"Bảo bối nhỏ khi nào có thể tới thực tập?"

Sở Thanh chớp chớp mắt, click mở lịch ngày đếm một chút, cách kiểm tra cuối kỳ không xa, liền thừa hai tuần, ngày click mở trả lời tin nhắn, "Hai tuần sau đi."

Liền sau đó màn hình điện thoại hiển thị Lục Chu "đã xem". Sở Thanh thuận tay nhắn tiếp, "Uy?"

"Bảo bối nhỏ tôi rất nhớ em ~ có hay không nhớ ta?" Thanh âm Lục Chu từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, khóe miệng Sở Thanh kiều lên, lại áp xuống trong thanh âm vui sướng, "Không có."

"Ai, không có việc gì, dù sao qua hai tuần tôi liền có thể mỗi ngày nhìn thấy bảo bối nhỏ."

"Hừ... Đến lúc đó lại nói." Sở Thanh dẩu miệng, nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh âm Cố Thần, "Được rồi đừng nấu cháo điện thoại! Chạy nhanh lại đây Lục đại tổng giám!"

"Tới tới!" Lục Chu quay đầu lớn tiếng trả lời hắn, cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, "Bảo bối nhỏ tôi lại đi công tác, hôn tôi một chút được không?"

"Không cần!" Chém đinh chặt sắt cự tuyệt, Lục Chu đã sớm liệu đến, hắn cười một tiếng, "Anh đây hôn hôn bảo bối nhỏ, mua~"

Sở Thanh nghe thấy thanh âm khoa trương của hắn, trên mặt đều đỏ lên, cô nhấp môi, "Anh mau đi đi, đừng để người khác đợi lâu"

"Nha bảo bối nhỏ liền biết giúp đỡ Cố Thần, lòng tôi hảo khổ sở nga." Lục Chu cố ý dùng giọng ủy khuất nói, nói xong lại nhịn không được cười trộm lên.

Đầu dây bên kia lại không có âm thanh, Lục Chu hô bảo bối nhỏ mấy lần, thiếu chút nữa cho rằng Sở Thanh treo điện thoại, lại đột nhiên nghe thấy cô kêu một tiếng, "Lục Chu."

"Ân? Tôi ở đâu." Lục Chu rất nhanh liền đáp lời. Nhưng mà điện thoại lại ngắn ngủi trầm mặc trong chốc lát, tiếp theo liền vang lên âm thanh đô đô kết thúc cuộc trò chuyện.
Lục Chu chậm rãi buông điện thoại, vừa mới nãy có phải là hắn nghe lầm, bảo bối nhỏ hẳn là đối với microphone nhẹ nhàng hôn một chút, có một cái âm thanh "Ba" nho nhỏ, hắn nghe thấy được.

Hắn nhịn không được che miệng nở nụ cười, Cố Thần thấy hắn đứng ngây cười tại chỗ, chạy đến trước mặt hắn, "Nói chuyện điện thoại làm đầu óc choáng váng?"

"Cậu mới choáng váng, quần áo đều không mặc, đứa trẻ ba tuổi so với cậu còn biết điều hơn."

"Tôi đưa anh nhìn xem anh cho tôi cái gì quần áo đều là hình thù kỳ quái, dù có làm như thế nào cũng không mặc đúng được kiểu nếu không phải tôi ngô ngô ngô..."

 「Edit」Trầm Luân (NP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ