QUY TẮC #2: HÃY TRỞ NÊN GIỎI ĐẾN MỨC HỌ KHÔNG THỂ PHỚT LỜ BẠN :
Chương 4: Sự Rõ Ràng Của Một Người Thợ:
Trong chương này, tôi sẽ giới thiệu hai cách tiếp cận khác nhau đối với côngviệc: tư duy thợ lành nghề, là tư duy tập trung vào giá trị mà bạn tạo ra trong công việc này đem lại cho bạn. Hầu hết mọi người tiếp nhận và làm theo tưduy niềm đam mê, nhưng trong chương này, tôi muốn đưa ra lập luận rằng tưduy thợ lành nghề mới là nền tảng để tạo ra công việc bạn yêu thích.
TRÊN CĂN GÁC CỦA NHỮNG NGƯỜI CHƠI NHẠC ĐỒNG QUÊ BLUEGRASS
Lần đầu tiên khi tôi vòng qua góc phố Mapleton, ngôi nhà ấy, một ngôi nhà kiến trúc cầu kỳ nhưng tồi tàn, đứng hòa lẫn với khung cảnh nhếch nhác của khu dân cư ngoại ô. Và chỉ khi tiến lại gần hơn tôi mới nhận ra sự kỳ dị củanó. Sơn tường tróc từng mảng. Ngoài cổng có hai chiếc ghế dựa bằng da thuộc. Những vỏ chai Empty Bud Light nằm ngổn ngang trên sàn.
Jordan Tice, một nghệ sĩ ghi-ta chuyên nghiệp theo phong cách NewAcoustic, đang đứng trước cổng hút thuốc. Anh vẫy tay ra hiệu kêu tôi vàotrong. Trong lúc bước theo anh vào trong, tôi để ý thấy một phòng nghỉ chân nhỏ ở lối ra vào đã được chuyển thành phòng ngủ. Jordan nói, "Tay chơi banjo ngủ ở đây có bằng Tiến sĩ MIT đấy. Anh sẽ thích anh ta cho mà xem."
Jordan là một trong rất nhiều nghệ sĩ ở thuê rày đây mai đó, những người cốgắng nhét mình vào bất kỳ không gian nào phù hợp với định nghĩa "có thể sống được."Khi chúng tôi bước lên lầu 2 nơi anh ở, Jordan nói, "Chào mừng anh đến với ngôi nhà của những kẻ chơi nhạc Bluegrass."Phòng của Jordan như một tu viện. Căn phòng ấy nhỏ hơn bất kỳ căn phòng ở ký túc xá nào tôi từng ở, chỉ vừa đủ để nhét một cái giường đôi và một cái bàn kê sát tường.Trong góc phòng dựng một cái amply và một hành lý kéo đặt ở một góc khác. Khi chỉ nhìn thấy một cây ghi-ta Martin đã cũ, tôi đoán rằng hầu hết ghi-ta của Jordan được cất dưới lầu trong chỗ tập chung. Chúng tôi phải mượn ghế từ phòng khác để ngồi.
Jordan năm nay 24 tuổi. Trong mấy ngành nghề thông thường thì anh có thểđược đánh giá là còn trẻ, nhưng nếu bạn biết rằng lần đầu tiên Jordan ký hợpđồng thu âm là khi còn học trung học, thì rõ ràng ta có thể thấy trong giới nhạc acoustic, Jordan không phải là tân binh. Anh ấy cũng cực kỳ khiêm tốn.Một bài đánh giá về album thứ ba Long Story (Câu Chuyện Dài) của anh bắtđầu như thế này, "Âm nhạc luôn luôn có những thần đồng, từ Mozart chođến thời đại ngày nay."Đây chính là kiểu khen ngợi mà Jordan rất ghét. Khi tôi hỏi anh tại sao Gary Ferguson, một nghệ sĩ Bluegrass nổi tiếng, lại chọn Jordan cùng lưu diễn với ông khi anh mới 16 tuổi, Jordan chỉ lắp bắp rồi chìm vào im lặng.
Tôi lấn tới, "Chuyện này không nhỏ đâu. Ông ấy chọn cậu làm tay chơi ghita bên cạnh mình. Ông ấy có rất nhiều lựa chọn, và ông ấy chọn một người 16 tuổi."
Jordan cuối cùng cũng trả lời, "Tôi không lấy đó làm kiêu ngạo."
Tuy nhiên, có một thứ làm Jordan vô cùng hào hứng: âm nhạc của anh ấy.Khi tôi hỏi Jordan, "Hôm nay cậu tập gì vậy?", mắt anh ta sáng rực lên trong lúc chộp lấy một quyển sổ sáng tác nhạc trên bàn. Trong sổ là 5 dòng kẻ nhạc được tô mờ - trên đó dày đặc những nốt đen lên xuống quãng tám, đôi chỗ được viết chú thích bằng tay. Anh giải thích, "Tôi đang sáng tác một giai điệu mới. Nhịp điệu cực nhanh."
Jordan cầm cây Martin lên để đàn bản nhạc mới cho tôi nghe. Bản nhạc nàycó nhịp điệu dồn dập của Bluegrass, nhưng âm điệu của nó được truyền cảm hứng bởi một sáng tác của Debussy lại không giống với thể loại Bluegrass.Khi Jordan chơi nhạc, anh nhìn chằm chằm vào cần đàn, thở nhanh và rờ irạc. Có một lúc, anh đánh hụt một nốt, và nó khiến anh khó chịu. Anh chơi lại từ đầu, khăng khăng rằng sẽ chơi cho đến khi nào hoàn tất một đoạn nhạc trọn vẹn mà không phạm một lỗi nào mới thôi.
Tôi nói rằng tôi cảm thấy rất ấn tượng trước tốc độ của những bản nhạc. Anh trả lời, "Không, nó vẫn còn chậm."Sau đó anh biểu diễn cho tôi xem tốc độ mà anh đang tập: Nó phải nhanh ít nhất là gấp đôi. "Tôi vẫn chưa chơi được đoạn này,"anh xin lỗi sau khi đánh trượt tay. "Tôi nghĩ là mình có thể làmđược, nhưng tôi vẫn chưa làm cho nốt nhạc bật ra được như cách tôi muốn."Anh chỉ cho tôi thấy cách mà những nốt liên tiếp trong đoạn nhạc bắc qua nhiều dây khác nhau, khiến cho việc gảy đàn nhanh trở nên phức tạp."Khoảng cách thật sự rất rộng."
Jordan cho tôi xem cách thức tập bài nhạc này theo yêu cầu của tôi. Anh bắtđầu bằng cách chơi chậm vừa đủ để có được hiệu ứng mong muốn. Anh muốn những nốt chủ đạo của âm điệu ngân lên trong khi anh lấp đầy khoảng trống ở giữa bằng cách chạy tay lên xuống cần đàn. Sau đó anh đưa thêm tốc độ vào - chỉ vừa đủ để anh phạm lỗi. Anh lặp đi lặp lại hoạt động này Jordan giải thích, "Đây là một bài tập về thể chất và tinh thần. Anh phải cố gắng theo kịp âm điệu và những thứ khác nữa. Trên đàn piano, các phím được trải ra rõ ràng trước mặt anh; 10 ngón tay anh không bao giờ cản nhau. Trên đàn ghi-ta, anh cần phải tính toán trước ngón tay của mình."
Anh gọi bài tập này là "kỹ thuật tập trung". Một ngày bình thường nếu khôngphải chuẩn bị cho sô diễn nào thì Jordan sẽ tập với cường độ như vậy; luôn luôn chơi nhanh hơn một chút so với tốc độ thoải mái của mình trong khoảng hai hay ba giờ liên tục. Tôi hỏi anh khoảng bao lâu thì sẽ thành thạo kỹ năng mới này. Anh đoán chừng, "Có lẽ khoảng một tháng."Sau đó anh lại chơi đoạn nhạc thêm một lần nữa.
(cont)
***********************
BẠN ĐANG ĐỌC
Kỹ năng đi trước đam mê - CAL NEWPORT
Short StoryCó bao giờ bạn tự hỏi rằng; - Tại sao một số người yêu thích công việc họ làm nhưng một số khác lại không? - Và liệu rằng những lời khuyên về việc'' theo đuổi đam mê của bạn'' có thật sự đúng hay không? Đừng lo, bạn sẽ biết ngay thôi!