Chương 30

6.5K 600 33
                                    

~~~~ Chương 30 ~~~~

Edit: Blanche

Trong quá trình trưởng thành của Hứa Chiêu ở thế kỷ 21, tình cảm đều rất đạm mạc, nhưng thực ra cậu vẫn mẫn cảm và hiểu được một số cảm xúc, ví dụ như hiện tại Hứa Phàm đang khóc lớn, cậu liền hiểu được đây là một cảm xúc bất an, cũng là tủi thân, cũng là đang ỷ lại cậu.

Cho nên, khi Hứa Phàm giơ hai tay lên đòi bế, Hứa Chiêu lập tức dựng xe, ôm Hứa Phàm vào lòng, tươi cười ôn nhu mà trấn an nói: "Ngoan ngoan, không khóc, ba ba về rồi, về rồi."

Hứa Phàm tủi thân mà khóc nấc, khóc một tiếng nấc một tiếng, thân thể nhỏ theo nhịp nấc giật liên hồi, nấc một cái, lại rúc vào lòng Hứa Chiêu một chút, bộ dáng đáng yêu cực kỳ.

Hứa Chiêu vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Hứa Phàm, nói: "Ngoan, không khóc nữa."

Hứa Phàm chậm rãi dừng khóc.

Hứa Chiêu lúc này mới quay đầu nhìn cha Hứa, nói: "Ba, về nhà thôi, ba đi chậm một chút."

"Được." Hứa phụ gật gật đầu, chống gậy đi về thôn.

Hứa Chiêu một tay ôm Hứa Phàm, một tay dắt xe đạp. đi ở phía sau, hỏi Hứa Phàm: "Vừa rồi khóc cái gì thế?"

Hứa Phàm đã dừng khóc hẳn, trả lời: "Nhớ ba ba."

Hứa Chiêu học theo Hứa Phàm nói: "Ba ba cũng nhớ Hứa Phàm, nhưng ba ba không khóc nhè."

Ba ba cũng nhớ Hứa Phàm, nhưng ba ba không khóc nhè –

Hứa Phàm nghe xong, không nói, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Hứa Chiêu, giống như một tiểu mỹ nam tử an tĩnh, ngồi trong lòng Hứa Chiêu ước chừng nửa giờ.

Lần thứ hai khôi phụ lại bộ dáng hoạt bát đáng yêu, là vì Hứa Chiêu không chỉ tuân thủ lời hứa mua cho Hứa Phàm một cái chân giò lớn, còn đưa cho Hứa Phàm một món đồ chơi – xe bus màu hồng.

Xe bus hồng làm từ nhựa, tuy rằng còn hơi thô sơ, nhưng cũng tương đối cứng cáp, thể tích cũng không nhỏ, vừa đủ để Hứa Phàm ôm đầy vòng tay, trên thân xe còn có cửa nhỏ, cửa nhỏ có thể mở ra, có thể để một ít vật nhỏ vào, ví dụ như tiền xu, bi gì gì đấy, đầu xe có có một ngôi sao năm cánh, tượng trưng cho Trung Quốc.

Hứa Phàm không chút nào bình tĩnh, con ngươi phát ra ánh sáng chói mắt nhìn cái xe đồ chơi chằm chằm.

Hứa Chiêu nói: "Cầm lấy chơi đi."

Hứa Phàm cao hứng mà ôm lấy, nhìn trái nhìn phải, thật cẩn thận mà sờ thân xe, sờ bánh xe, cười hi hi, sau đó ngồi xổm xuống, thử cho chiếc xe chạy trên mặt đất, đầu tiền là tay cầm lấy thân xe, kéo qua kéo lại ma sát với mặt đất một chút, tiếp tục dùng lực đẩy chiếc xe ra ngoài, chiếc xe đồ chơi chạy về phía trước phần phật.

Hứa Phàm vui sướng mà chỉ vào chiếc xe đồ chơi, kích động nói: "Ba ba! Ba ba! Ô tô nhỏ chạy kìa!"

Hứa Chiêu nói: "Đây không phải là ô tô nhỏ, là ô tô lớn."

"Nó là ô tô nhỏ."

"Ô tô lớn."

"Ô tô nhỏ mà, nó thật là nhỏ."

[ĐM-Hoàn] Trọng sinh thập niên 80 dưỡng tể tểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ