Mang danh sếp trưởng đứng đầu của một trụ sở cảnh sát gần khu vực trung tâm, tôi, với cái tên gọi đầy mạnh mẽ vừa hơn hai mươi ba đã nắm giữ một trọng trách to lớn như thế.
Dò hỏi một Vương Tuấn Khải ở đường lớn Trùng Khánh, không người nào không biết đến tôi.
Biết đến một vẻ ngoài hoàn hảo với chiều cao vượt mét tám, biết đến những thành tích đã đạt được khi tuổi đời còn trẻ, quan trọng hơn tất cả, tinh thần trách nhiệm cao hơn sóng luôn được mọi người nhìn nhận và quý mến.
Nếu nói không ngoa, tôi chính là tấm gương hoàn chỉnh để giới trẻ noi theo.
Tự mãn với những dòng suy nghĩ nâng cao bản thân, để rồi chậm trễ nhận ra hàng đống hồ sơ vụ án trên mặt bàn cần chờ xét duyệt.
Tôi với chức danh cao quý như thế thì giúp ích được cái gì?
Chính là ngày ngày đều tối mắt với loạt giấy tờ khuôn khổ, tăng giờ làm thêm đến tận khuya, sáng buộc phải dậy sớm và xem xét hành động của đồng đội, nhưng có một việc cực kỳ không thích, ngồi trên chiếc ghế da xoay sang trọng cả ngày, tôi thực sự sắp ngạt thở đến chết rồi.
Dạng người năng động và ưa thích mạo hiểm như tôi rốt cuộc phải làm sao?
Tựa hồ ông trời đã lắng nghe nguyện vọng nhỏ nhoi, vừa vặn ban phát tiếng đập cửa mạnh mẽ từ phía ngoài.
Chỉnh chu quần áo và đầu tóc rối tung, tôi uy nghiêm đánh tiếng mời vào.
"Thưa sếp, có một đám đông ẩu đả gần trung tâm ạ!"
Tôi phản xạ nhanh, đứng bật dậy, khiến người đối diện giật thót lúng túng.
"Được, mau đi thôi"
"À không, tôi chỉ muốn nhờ đội trưởng Vương gọi thêm người cùng tôi xuống đấy ạ!"
Cấp dưới bối rối xua tay từ chối, dường như không muốn làm phiền đến chức vụ cao quý của tôi.
"Được rồi, đừng lo, tôi cùng các cậu đi"
Ra vẻ hào phóng vỗ vai đồng đội trấn an, tôi mỉm cười, rành mạch đi thẳng xuống nơi tập trung cùng họ.
Cậu ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng với lòng nhiệt huyết đang sôi sục, tôi làm sao có thể chịu đựng tiếp tục ngồi yên?
.
Khu vực phía Tây trung tâm cao ốc, trong một con hẻm tối tăm nồng nặc mùi khét đắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL][KAIYUAN] ĐỐI ĐẦU.
Fanfiction"Ý nghĩa của cuộc sống...em nghĩ mình đã tìm ra chân lý rồi" Đuôi mắt cay rát một nỗi chua xót, đáy lòng trào dâng thứ xúc cảm đau điếng khiến tôi nhăn mày, trái tim co thắt, đón nhận hình ảnh đáng thương từ phía cậu bé tôi nhất mực quý trọng. Cũng...