Một buổi tiệc đặc biệt vào tối muộn suốt nhiều tháng qua, đồng đội anh em thân thiết cùng nhau tụ một chỗ uống rượu mừng chiến thắng.
Phá thành công một vụ án khó khăn khiến họ bao đêm mất ngủ, giống như mang cục đá nặng trĩu trên vai đặt xuống đất.
Trong bầu không khí náo nhiệt bao quanh nhà hàng, thật khó để kiềm chế bản thân khi rượu mời liên tục đưa đến trước mặt.
Tôi gần như choáng váng, thả lỏng quy tắc ở một mức độ có thể chấp nhận, nhưng không phải cứ thế mà uống trọn dòng chảy nóng bỏng qua cuống họng khô rát.
Tửu lượng vốn không cao, tôi bắt đầu cảm thấy mọi thứ xoay vòng đến chóng mặt.
"Uống nước đi"
Vị đồng đội thân thuộc phía đối diện tốt lành đưa đến một ly nước trong, người này đã mạnh dạn từ chối hết những chất kích thích mà không sợ mất lòng, người này tính cách vô cùng hay ho, người này, nhất định không đụng đến những thứ gây tổn hại thân thể.
"Dương Dương! Cùng nhau uống một ly nào!"
Dương Dương quả nhiên không có ngoại lệ, dù người đó là bạn thân duy nhất, cách cậu ta đẩy đổ bàn tay cầm nắm ly rượu nhỏ của tôi, rồi ngang nhiên quay sang bên cạnh trò chuyện cùng người khác, rất lạnh lùng.
"Này Dương Dương!..."
Ánh mắt sắc bén quét ngang cơ thể, ý chỉ cái biệt hiệu đáng yêu đó có thể giết chết tôi, hoặc là cậu ta sẽ không đưa tôi về nhà sau mỗi đêm say xỉn như thế.
Bĩu môi bất mãn, tôi lặng lẽ thưởng thức thêm một ly làm nóng, nói không sai khi cho rằng rượu vào người tất thảy buồn phiền đều tan biến, cảm giác thoải mái khó tả.
Đột ngột chiếc điện thoại mỏng trong túi quần rung động, tôi giật nảy, nhanh chóng lấy ra, phát hiện cái tên lưu trữ không mấy thiện cảm đang gọi đến.
"Cấp trên...cũng không cần phải ngay lúc vui vẻ thế này"
Bất đắc dĩ rời khỏi bàn tiệc, loạng choạng bước ra ngoài, tựa vào thành tường, người tai to mặt lớn, muốn hay không đều phải tỏ ra nhiệt huyết khi tiếp xúc.
"Vâng, vâng...cảm ơn sếp..."
Tôi dạ thưa mấy tiếng, lời chúc mừng chung vui nghe qua chẳng thể lọt tai, đưa mắt nhìn khoảng không vắng vẻ trước mặt, đoạn đường ngược sáng, thật đáng sợ nếu phải một mình ra về.
"Vâng, sếp yên tâm..."
Rồi bất giác mở to đồng tử khi đón nhận bóng hình nhỏ bé tưởng chừng rơi vào quên lãng, một cách nào đó liền lấp đầy tâm can trống rỗng, người này, sao có thể xuất hiện ở đây vào giờ phút hiện tại?
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL][KAIYUAN] ĐỐI ĐẦU.
Fanfiction"Ý nghĩa của cuộc sống...em nghĩ mình đã tìm ra chân lý rồi" Đuôi mắt cay rát một nỗi chua xót, đáy lòng trào dâng thứ xúc cảm đau điếng khiến tôi nhăn mày, trái tim co thắt, đón nhận hình ảnh đáng thương từ phía cậu bé tôi nhất mực quý trọng. Cũng...