Buổi sáng thường dậy sớm, trên chiếc xe bốn bánh chạy đến nhà hàng quen thuộc có khuôn viên nằm ngoài trời, tận hưởng mùi vị hoàn chỉnh của một ngày mới cùng ánh nắng và thức ăn ngon.
Đó dường như đã trở thành thói quen khó bỏ, cũng như hiện thời mang Vương Nguyên ngồi phía đối diện, chờ đợi phần ăn nóng hổi sắp sửa ra lò.
Thằng nhóc mắt nhắm hờ, chép miệng, chân mày nhăn nhó, ngủ không đủ giấc khiến tâm trạng khó chịu vô cùng.
Ừ thì thằng nhóc lúc nào cũng bất mãn như thế, nhưng được một sếp lớn ưu ái đãi một bữa chẳng phải nên cảm thấy vinh dự hay sao?
Chưa kể đến việc đồng ý cưu mang một người qua đường, làm trái quy tắc, chăm sóc tận tình, còn phải dậy sớm hơn mọi ngày chỉ để sấy khô bộ quần áo nhuốm màu tanh bẩn ấy.
Vậy nên cái giọng điệu bất cần lúc này thật khiến tôi thất vọng.
"Chú định giữ tôi đến bao giờ?"
Tôi cần ý tứ, câu nói này hẳn nhiên phải đảo ngược lại.
"Có người nào đó bảo không muốn về nhà"
Thằng nhóc im lặng một lúc, nhìn thấy tôi không dao động nên bắt đầu nhăn nhó, nhưng xin lỗi, tôi cũng chẳng muốn thua thiệt một đứa trẻ sở hữu thân hình cấp hai.
"Người già nghe lời trẻ con, rất buồn cười"
Vương Nguyên là một tên nhóc ngạo mạn, như cách nó đâm thẳng vào yếu điểm duy nhất của tôi, khoảng cách tuổi tác giữa hai người, chẳng hiểu sao, tôi thực sự không vui chút nào.
"Anh vì nhóc làm trái luật, và giờ nhóc muốn cắn anh?"
"Chú à, tôi không phải là chó"
"Được thôi"
"Những người sống khuôn khổ sau này đều biến thành ông già vô dụng"
Trong thời gian chúng tôi cự cãi thì thức ăn được mang đến, nghi ngút khói và hương thơm hấp dẫn, mặc nhiên không thể ngừng lại cuộc chiến tưởng chừng chỉ diễn ra giữa trẻ con.
"Phải đấy, khuôn khổ không phải là đem một thằng nhóc phạm tội về nhà và chăm sóc tận tình, được chứ?"
Thật mất mặt khi nhận ra bản thân lại để tâm những lời nói mỉa mai từ thằng nhóc đến thế, còn đáp trả một cách nghiêm túc nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL][KAIYUAN] ĐỐI ĐẦU.
Fanfiction"Ý nghĩa của cuộc sống...em nghĩ mình đã tìm ra chân lý rồi" Đuôi mắt cay rát một nỗi chua xót, đáy lòng trào dâng thứ xúc cảm đau điếng khiến tôi nhăn mày, trái tim co thắt, đón nhận hình ảnh đáng thương từ phía cậu bé tôi nhất mực quý trọng. Cũng...