CHƯƠNG 19 - VỀ BÊN ANH

3.8K 245 58
                                    


Nguyên lặng lẽ yên vị trên chiếc xe lăn tối màu được nữ y tá đưa đẩy vào trong, cả không gian trắng xóa ám ảnh đột nhiên trở nên lắng đọng để lại loạt cảm nhận đau thương, những vết băng bó cùng hàng đống thương tổn đỏ bầm dường như trở nên nổi bật trên làn da tái nhợt.


Đôi mắt ngày ấy chứa đựng ngàn ánh sao biết phát sáng lần nữa rực rỡ, tựa hồ đang tràn ngập trong mỹ cảnh, vẫn chiếc mũi nhỏ vương vấn từng ấy mùi hương xoa dịu đáy lòng, vẫn đôi môi hồng mịn bao lần khơi dậy ham muốn từ sâu kín mong mỏi được một lần trọn vẹn chiếm hữu.


Tâm can náo loạn điều tiết khiến tôi bất chấp vết thương dáy lên đau điếng vẫn giữ vững một ý niệm, có thể ngay lập tức nhào đến ôm siết lấy thân ảnh nhỏ chứa đựng bao sự nhớ nhung, nhưng sức lực cạn kiệt cùng cơ thể đình trệ đòi hỏi nghỉ ngơi nên đã sớm bị Dương Dương phát hiện và ngăn cản.


Nơi ngực trái tràn ngập dịch vị chua chát vì nỗi nhớ to lớn không tả xiết, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, đáy mắt đột ngột muốn trực trào thứ nước trong veo yếu ớt mà bản thân thường cay ghét khi ai đó biểu hiện.


Có lẽ trong một giây bất ngờ buông lỏng, tôi sợ rằng chính mình sẽ không kiềm lòng được mà bật khóc thành tiếng.


Nguyên hướng ánh nhìn trực diện vào tôi, tưởng chừng như tất thảy vạn vật đang thoi thóp của thế gian đột nhiên trở nên chậm rãi rồi dừng hẳn, hệt như hai bóng hình nguyện nhốt biệt trong quả cầu tuyết nhỏ nhoi mãi mãi không thể chia lìa.

.

Nơi đây, chỉ còn tôi và em, tôi không phải đang mơ, cũng không muốn đòi hỏi thêm điều ước gì viễn vông hơn nữa, vì em ở đây, hiện diện hoàn hảo trong tròng mắt nhức nhối.


"Anh đã khỏe chưa?"

Giọng điệu yếu ớt như chính cơ thể gầy gò mang lại, mơ hồ không dám nghĩ đến, em hẳn vẫn còn day dứt với chính người mẹ đã sinh ra mình nay bị giam chặt trong trại tâm thần cô độc và chông gai, dường như không thể với tay đến một tương lai nào đó tươi sáng.


"Anh đang giận nhóc"

Ánh mắt chăm chú vào hình dáng yên bình đã từng rất khó khăn chạm đến, cũng như ảo giác mang lại khoảnh khắc trùng phùng đến nhói tim gan của hiện tại, tôi nhớ em, thật sự rất nhớ, nên đột nhiên, muốn giở giọng trêu đùa em như thuở ban đầu.


"Sao lại giận? Tôi đã làm gì khiến anh không hài lòng sao? Chúng ta cũng chỉ vừa gặp lại..."

Đôi môi hờn dỗi khi phản đối, em trông thật ngốc nghếch nhưng lại có thể vạn phần thu hút tâm trí điên đảo.


Tôi giả vờ nghiêm túc, khổ sở kiềm nén chiếc bụng rỗng cố thu hồi nụ cười.


[FULL][KAIYUAN] ĐỐI ĐẦU.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ