"Trà sữa nóng của em."
"Anh đến rồi hả?" Jihoon đáp lại bằng giọng hơi khàn, đỡ lấy chiếc cốc giấy còn nghi ngút khói vảng vất mùi sữa thơm ngào ngạt, đưa lên miệng nhấp một chút hương vị ấm áp giữa đêm đông mà người kia mang lại.
Gương mặt nghiêm túc của cậu tiếp tục cầm bút chì, cắm cúi đánh dấu vài nốt nhạc trên trang giấy trắng đã chi chít vết than màu xám tro, để còn kịp lưu những nốt nhạc vừa vang lên trong đầu. Ngón tay mảnh khảnh của Jihoon bắt đầu lướt trên phím đàn trước mặt. Soonyoung tìm một góc nào đó rồi ngồi xuống, giữ cho Jihoon một khoảng không yên lặng mà ngắm nhìn cậu, không cần cậu phải chú ý tới hắn.
Jihoon rũ mắt xuống, mái tóc dài đen nhánh phủ trước trán khiến cậu có chút khó chịu, một tay Jihoon giữ lấy tóc mái, tay còn lại bận rộn với bàn phím keyboard không ngơi nghỉ. Soonyoung cảm thấy giá như mà thời gian ngừng trôi đôi chút thì hay biết mấy.
Trên cuộc đời này có muôn vàn cách để con người thiêu đốt cơn áp lực trên vai, hoặc là nỗi buồn nằm sâu kín trong ánh mắt, nhưng đối với Soonyoung, chỉ cần nhìn thấy người con trai trước mặt hắn, mọi mỏi mệt đang bào mòn tâm trí hắn mỗi ngày đều tan biến. Ấy như thể, Jihoon chính là nguồn sống, là ngọn lửa vĩnh hằng hắn tình nguyện đắm mình vào để sinh tồn, bởi lẽ không có cậu, Kwon Soonyoung cũng chẳng phải là hắn của ngày hôm nay.
Bàn tay Soonyoung cho vào túi áo hoodie hắn đang mặc trên người, lấy ra một sợi dây thun buộc tóc màu đen rồi bước lại gần Jihoon. Như thể đã là thói quen, là những yêu thương nhỏ nhặt nhất mỗi ngày mà hắn dành cho cậu, như cách mà từ khi nào trong túi Soonyoung luôn có sẵn vài sợi dây buộc tóc nho nhỏ để dành cho cái người hay lười biếng đi cắt tóc này. Jihoon ngước đầu lên ngoan ngoãn ngồi yên để Soonyoung thuần thục buộc tóc Jihoon thành một mầm cây bé xinh. Hắn ôn nhu xoa nhẹ mái tóc Jihoon, đảm bảo sợi dây thun không siết quá chặt khiến cậu khó chịu. Đoạn hắn cúi người, nâng mặt Jihoon lên rồi hạ cánh môi xuống khoé miệng vẫn còn vương bọt sữa trắng mịn.
Vẫn ngọt, tựa như lần đầu chạm vào.
"Hôm nay lớp bọt sữa đánh hơi nhạt nhỉ?"
Soonyoung đưa lưỡi ra khẽ liếm môi.
"Nhưng môi em thì ngọt đến chết người."
Jihoon bây giờ mới thật sự nở một nụ cười, khẽ bặm môi để cảm nhận hơi tình còn ấm áp trên đó, chân mày cũng không còn đánh vào nhau căng thẳng. "Anh giỏi nhất là việc này đúng không?"
Phải, Kwon Soonyoung giỏi nhất là làm Jihoon nở nụ cười. Cậu cười đẹp như hoa nở, mà hắn chính là người dang tay đón cánh hoa ấy vào lòng, nguyện mang cả cuộc đời này ra để che chở.
Soonyoung gỡ chiếc bút chì ra khỏi tay Jihoon, kéo cậu đứng lên rồi ngã ngồi xuống chiếc sofa phía sau, giữ cậu gọn gàng trong lòng hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
【Soonhoon】1507 chuyện yêu đương
Fanfic"Soonyoung một lần nói với Jihoon rằng em yêu, em đang làm gì thế?"