Kwon Soonyoung đếm đến ngày thứ mười hai, rằng Jihoon không muốn gặp mặt hắn.
Cả hai làm bạn với nhau từ thuở chiếc bánh cookie còn bẻ nhỏ xẻ đôi, cũng chưa từng biết giận hờn cãi vả nhau là gì hoặc nếu có, thì Soonyoung luôn biết cách để kìm chế cơn giận của mình để mọi chuyện trôi qua êm ả, vì cơ bản hắn chưa từng muốn Jihoon phải để trong lòng điều gì đó, khiến mối quan hệ cả hai xấu đi.
Nhưng lần này, thì tệ thật.
"Jihoon đi học từ rất sớm rồi Soonyoung à."
Hắn bất mãn buông một cú đấm nhẹ lên tay lái chiếc xe của mình. Cậu không còn đứng lóng ngóng chờ Soonyoung đến đưa đi học mỗi lúc bảy giờ sáng hằng ngày nữa, còn tự mình đón chuyến xe bus số hai mươi mốt cách nhà cậu ba vòng đường cao tốc để tránh đi cùng đường với hắn, xin đổi chỗ ngồi trong lớp học xa với hắn cả dãy bàn, tìm cớ để kéo Wonwoo bạn thân của cả hai xuống thư viện và ngồi ở đó suốt ba mươi phút nghỉ ngơi giữa giờ học.
Trên đời này thứ gì cũng sở hữu riêng một quy tắc, bạn phạm quy, bạn phá vỡ vòng quay theo chiều tự nhiên thì hậu quả bạn tự khắc nhận lấy.
Chiếc hôn vụng về ấy đánh vỡ một tình bạn mười năm.
Khoảng thời gian dài trôi đằng đẵng chưa một lần Soonyoung dám mơ cao về một tia sáng cho mối tình đơn phương này. Hắn yêu cậu bình lặng đến lạ, mặc cho cơn sóng thời gian cứ cuốn trôi mọi thứ xô bồ xung quanh, nhưng thứ còn ở lại mãi vẫn là trái tim đập từng nhịp này dành cho Jihoon. Thanh xuân đời người chẳng ai mà không một lần cuồng dại khi yêu, lỗi của Soonyoung là để hai chữ tham lam quấn lấy tâm trí của hắn, để rồi khi vật vờ bước ra khỏi cơn say, Jihoon đã không muốn ở bên cạnh hắn nữa rồi.
***
Ngày cả hai lần đầu gặp nhau, ấy là ngày nắng đẹp trời không chút gợn mây. Jihoon còn nhớ bộ dạng lấm lem đất cát đầy quần áo của cậu bé tám tuổi có đôi mắt cong cong tựa vầng trăng, cứ nhìn chăm chú lấy cậu, ở nơi trường học đông đúc chẳng ai ngó ngàng đến Jihoon bé nhỏ ngồi một mình trên chiếc xích đu đủ màu. Một bàn tay bé xíu đưa ra, bao trọn năm ngón tay trắng nõn kia bên mình, ấy vậy mà đã đi cùng nhau được một nửa tuổi trẻ.
Jihoon cũng đã từ khi nào đã dựa dẫm cả bản thân mình vào người kia, mặc cho sự quan tâm đó có phải đi xa hơn mức bạn thân, thì Jihoon vẫn sẵn lòng mà đón nhận nó.
Cho đến khi, trong cơn sốt mơ màng ấy, bờ môi cậu bị chiếm giữ bởi hơi ấm quen thuộc của người con trai kia đã làm rối tung hết thảy những gì hắn và cậu bao năm gìn giữ. Tựa như một bức tranh bị dẫm nát mục tàn, cậu đến chính bản thân mình cũng không sáng tỏ được rằng, vì sao cậu lại đón nhận hương vị ngọt ngào đó trên môi thay vì cự tuyệt, ngược lại mặc kệ để hắn hoà quyện hai cánh môi vào nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
【Soonhoon】1507 chuyện yêu đương
Fiksi Penggemar"Soonyoung một lần nói với Jihoon rằng em yêu, em đang làm gì thế?"