Scent

5.9K 387 10
                                    

"Dù em có ở nơi nào, anh vẫn luôn ở đó với em."


Ngay khoảnh khắc Jihoon tìm đến quán rượu vào đêm mưa hôm ấy, Kwon Soonyoung đã say khướt đến chẳng còn biết mình là ai, vẻ ngoài trông khó coi vô cùng.

Jeon Wonwoo nhìn bộ dạng gấp gáp của Jihoon hiện tại, lòng tránh không khỏi nhói lên một cái, đến cả giày người này còn không mang một cách tử tế. Đôi dép lê trong nhà ướt sũng nước mưa, chiếc áo hoodie mặc vội đến dây áo còn quấn tít vào nhau, không cần nói cũng biết cậu lo cho người say rượu nằm vật vờ này nhiều thế nào. Wonwoo đặt điện thoại của Soonyoung vào tay Jihoon, chậm rãi thở dài.

"Tớ biết là không nên gọi cho cậu, nhưng cậu ta thà nằm ở đây chứ không chịu về. Cứ gọi tên một mình cậu thôi..."

Jihoon nghe xong lòng nặng trĩu, cúi đầu hít thở sâu rồi tiến lại gần con người bộ dạng nhếch nhác nằm dài trên bàn. Ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn vài cái, âm thanh gỗ va chạm với móng tay làm chân mày hắn nhíu lại, nhưng vẫn không chịu tỉnh dậy.

"Để lại cậu ta cho cậu, tớ về trước đây." Wonwoo vỗ vai Jihoon rồi bước đi.

Cậu ngập ngừng, nửa muốn nửa không cúi người xuống gọi khẽ tên người kia. Tiếng Soonyoung à ngọt ngào êm đềm rót vào tai hắn, Soonyoung chầm chậm mở mắt, nghe mùi hương quen thuộc, nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn kia trước mặt, nhịn không được lập tức nắm lấy.

"Jihoon."Rõ ràng thật sự là cậu, thậm chí giấc mơ cũng không phải.

Cứ ngỡ bản thân mình sẽ mạnh mẽ và cứng rắn chịu đựng được hết, nhưng Jihoon lại thất bại nghe trái tim mình như bị đá tảng chất đè khi hắn gọi tên mình một lần nữa, sau ngần ấy thời gian.

"Ừ, là em."

Giọng cậu vỡ tan, xuôi theo giọt nước mắt len lén chảy dài.


Soonyoung chợt mỉm cười ngây ngốc, chống tay lên mặt bàn gượng đứng lên, cơ thể nóng bừng kéo cậu vào lòng rồi siết chặt. Men rượu nồng len lỏi vào không khí xung quanh, hắn vùi mặt vào hõm cổ cậu rồi hít thật sâu mùi hương cơ thể hắn nhớ mong.

"Jihoon, Jihoonie—"

"Anh phải làm sao với em đây?"

Hắn lầm bầm, chỉ duy nhất một cái tên, trong cơn vật vờ bị men say làm chủ.


"Em đón anh muộn thế."

Hai cánh tay Jihoon buông thõng, chẳng biết phải bám víu vào đâu. Giọng hắn âm trầm, dưới cơn mưa vẫn không ngớt hạt bướng bỉnh ghì chặt lấy cậu trong vòng tay của hắn.

"Anh đã chờ em rất lâu."

Chẳng biết là mưa lớt phớt bám lên vai áo Soonyoung hay thứ gì đó khác, nơi ấy bắt đầu ướt đi một mảng mà chính hắn cũng không thể nhận ra, là tiếng mưa hay tiếng lòng người kia đang thổn thức.

Jihoon đỡ Soonyoung vào chiếc taxi vừa đỗ lại trước mặt, thuần thục đọc địa chỉ mà ngay cả cậu còn thấy tim mình run lên khi nhớ đến từng chi tiết. Soonyoung chỉ dựa vào vai cậu như thế, cả đoạn đường đều giữ im lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại ngôi nhà quen thuộc của hắn.

【Soonhoon】1507 chuyện yêu đươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ