Trưa nay nhà ăn SSIS tương đối náo nhiệt. Lúc Seongso và Meiqi xuống đến nơi, khu vực bàn quanh góc tường đã chật kín người, để ý nghe ngóng một lúc mới biết hội Queenb và đội bóng rổ cùng nhau xuất hiện.
"Này Meng Meiqi, cậu cũng là hot instagramer cơ mà. Sao tôi chẳng thấy ai vây quanh cậu như bọn họ thế?" Cô chủ nhỏ nhà họ Jung cắn đũa hỏi.
Cậu khuấy khuấy bát canh thơm phức, khinh bỉ nhìn em: "Tối ngày cậu bám lấy tôi, ai dám đến gần tôi đây."
Ừ thì... Trực tiếp làm lơ ánh mắt dao găm của ai kia, Seongso giả bộ ngắm trời ngắm đất. Ngó nghiêng thế nào giữa chừng bắt gặp gương mặt khá quen ngồi ở chỗ hội Queenb và đội bóng rổ. Hàng mi thanh tú hơi chau lại, cánh môi đỏ hồng bĩu dài nghi vấn.
Wu Xuanyi..?
Người nọ tựa hồ cảm nhận được chăm chú phía em truyền tới, hờ hững ngẩng đầu. Bốn mắt giao nhau, Seongso chẳng những không ngại mà còn ra sức chớp chớp đồng tử nâu trà. Sau đó, em thấy Xuanyi rục rịch đứng dậy, nói gì đó với nàng công chúa Kim gia kiêu kì chảnh chọe. Theo khẩu hình miệng của cậu và tình trạng giữa bọn họ, em đoán Xuanyi muốn Jiyeon buông tay mình ra.
Mà thật sự đúng thế thật! Phía bên này, Jiyeon đang hết sức mất hứng, nhăn mặt giữ chặt áo Xuanyi: "Mày đi đâu?"
Một bàn tập hợp toàn những thành viên nổi tiếng nhất SSIS đồng loạt dừng lại hết thảy hành động. Xuanyi không nhanh không chậm gỡ tay nàng khỏi áo mình: "Tao bận chút chuyện, mày với mọi người cứ ăn đi."
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì to tát hay quan trọng, nhưng cậu thà tìm một nơi nào đó yên tĩnh còn hơn phải ngồi đó trơ mắt nhìn nàng cười nói với Juyeon.
"Chị Xuanyi gần đây cứ trầm tính thế nào ấy." Yeoreum chậc lưỡi.
"Tính khí người ta thế nào liên quan đến tiền nhà cậu chắc?" Và đương nhiên, với tư cách một oan gia có uy tín, Dayoung làm sao bỏ qua cơ hội móc mỉa cô bạn.
Bầu không khí ngưng đọng chẳng mấy chốc huyên náo trở lại, Jiyeon cũng bị lôi kéo vào trận khẩu chiến của Dayoung và Yeoreum, hoàn toàn bỏ rơi sự khó chịu nhen nhóm trong lòng mình mấy ngày qua.
"Ôi trời, đừng nói chị ta định đến chỗ chúng ta nhé?" Họ Meng thốt lên khi khoảng cách giữa bọn họ mỗi lúc một gần.
Trong lúc đó, Seongso ngay cả quan tâm cũng lười. Em đeo tai nghe, chìm đắm vào buổi hòa tấu cello trên màn hình điện thoại, mặc cho Meiqi kéo muốn xệ vai áo khoác cũng chẳng buồn nhúc nhích. Tận đến khi ai đó lớn gan giật xuống tai nghe của mình, Seongso mới bực bội ngẩng đầu.
"Đứa nào muốn ăn đòn đấy?"
Xuanyi cười cười: "Là tôi."
"Chị khùng không?" Bực bội trên mặt cô chủ nhỏ nhà họ Jung vẫn chưa có dấu hiện biến mất.
Rất tự nhiên đoạt lấy điện thoại của em, cậu hứng trí nhướn mày khiêu khích: "Đi với tôi."
Lạy Chúa tôi! Đằng ấy tưởng cậu giải hộ em mấy (chục) bài toán thì có cái quyền sai bảo em hay gì? Seongso chưa đấm vào cái bản mặt đáng ghét kia là đã tốt bụng lắm rồi đấy.