Chương 32

735 49 0
                                    

Sương mù có dày cũng không chui nổi vào nhà, từ sau khi bước vô Nghĩa thành, đến lúc này bọn họ mới có thể trông thấy rõ mặt mũi đối phương dễ dàng như thế, cảm giác yên tâm gấp bội. Ngụy Vô Tiện thấy bọn họ thả lỏng, lại hỏi bà già nọ: "Xin hỏi có thể mượn nhà bếp dùng chốc lát không?"

Bà già nọ có vẻ không thích ánh lửa, gần như là hung tợn nhìn chằm chằm vào trản đèn, nói: "Nhà bếp ở phía sau, tự dùng lấy." Dứt lời, bà ta liền lặng yên không tiếng động ra khỏi nhà chính, tránh vào trong một gian phòng khác. Tiếng đóng cửa của bà ta rất lớn, mấy người nghe thấy mà rùng cả mình.

Kim Lăng nói: "Cái lão yêu bà này chắc chắn có gì đó quái lạ! Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện: "Thôi, đừng nói nữa. Ta cần người giúp đỡ, ai đi theo ta?"

Lam Tư Truy vội nói: "Để ta."

Ngụy Vô Tiện: "Kim đại tiểu thư đi không?"

Kim Lăng: "Ngươi kêu ai đại tiểu thư đó. Gọi đàn hoàn vào"

Lam Cảnh Nghi vẫn đứng thẳng đơ: "Vậy ta làm gì đây?"

Ngụy Vô Tiện: "Đứng tiếp đi, không cho ngươi nhúc nhích thì đừng có nhúc nhích."

Ngụy Vô Tinh đẩy Ngụy Vô Tiện ra.
"Thôi thôi thôi để muội làm cho. Nếu huynh làm sợ rằng mấy đứa nhóc này trực tiếp té xỉu"

Ngụy Vô Tinh nói vậy làm Ngụy Vô Tiện nhớ đến năm xưa Ngụy Vô Tiện làm cho Giang Trừng ăn cũng khiến hắn té xỉu.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện ảm đạm lại.

Kim Lăng: "Tại sao té xỉu?"

Ngụy Vô Tinh: "Tại vì cay quá đó. Thôi đi vào phụ ta đi"

Ngụy Vô Tiện: "Khoan khoan muội đã từng xuống nấu ăn sau đó đốt luôn cái nồi mà"

Ngụy Vô Tinh: "Vụ đó huynh à nha. Muội nấu là nó thành màu đen chứ không có bị cháy nồi. Nhưng đó là đồ xào. Muội nấu cháo được huynh không cần lo"

Mọi người:"...."
Hai người này khoe chiến tích sát thủ phòng bếp à?

Ngụy Vô Tinh tuy rằng không biết nấu mấy cái kia nhưng nấu cháo hay hâm lại đồ ăn đều được.

Một khác sau, mỗi người trên tay một chén cháo.

Lam Cảnh Nghi: "Hơi cay"

Ngụy Vô Tinh phất tay nói: "Tại vì Lam gia các ngươi ăn nhạt quá đó. Hỏi ca ca ta xem cái này chưa thấm vào đâu của huynh ấy"

Ngụy Vô Tiện đứng kế bên gật đầu: "Hàm Quang Quân cũng là người Cô Tô, y ăn cay cũng rất được mà, cái này cũng không tính là cay nữa"

Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Khẩu vị của Hàm Quang Quân là nhạt nhất, y xưa nay không ăn cay."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, chốc lát sau mới nói: "... Thật không."

Ngụy Vô Tinh uống một ngụm nói:
"Đây là vừa ăn nhất rồi. Ta bình thường cũng ăn cháo nhưng vậy. Thôi thì ai người Cô Tô thì dáng ăn đi"

Giọng điệu y chang một cô giáo dạy trẻ dụ dỗ trẻ ăn cơm vậy đó.

"... Mạc công tử, Mạc công tử!"

"... Hả?" Lúc này Ngụy Vô Tiện mới phục hồi tinh thần lại.

Lam Tư Truy nhỏ giọng nói: "Cửa phòng của bà cụ kia... Mở."

Không biết âm phong nơi nào thổi tới, thổi cánh cửa gian phòng nhỏ kia đẩy ra một khe hở, lúc mở, lúc đóng. Trong phòng tối om, có thể mơ hồ trông thấy bóng dáng lọm khọm ngồi bên cạnh bàn.

Ngụy Vô Tiện ra hiệu bảo bọn họ đừng cử động, còn mình thì bước vào gian phòng ấy.

Ánh sáng của trản đèn và ánh nến trong gian nhà chính lọt vào, bà già nọ cúi đầu, dường như không phát hiện có người đi bước vô, trên đầu gối đặt một tấm vải, dùng khung thêu kéo căng ra, có lẽ đang làm nữ công. Hai tay bà ta cứng đờ dán sát vào nhau, đang thử se chỉ luồn vào lỗ kim.

Ngụy Vô Tiện ngồi vào cạnh bàn, nói: "Lão nhân gia xỏ kim sao lại không đốt đèn? Để ta."

Hắn cầm lấy kim chỉ, nhoáng cái đã luồn qua, trả lại cho bà già ấy. Sau đó đi ra khỏi đó, tới cửa phòng, nói: "Đừng ai đi vào đây."

Kim Lăng: "Lúc nãy ngươi vào, có thấy rõ lão yêu bà đó rốt cuộc là còn sống hay đã chết không?"

Ngụy Vô Tiện: "Đừng gọi người ta là lão yêu bà, không lễ phép. Cụ bà này, là một hoạt thi."

Các thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, Lam Tư Truy nói: "Cái gì gọi là hoạt thi?"

Ngụy Vô Tiện: "Từ đầu đến chân đều là đặc thù của xác chết, nhưng người vẫn cứ sống, cái này gọi là hoạt thi."

Kim Lăng kinh ngạc: "Ý ngươi là, bà ta vẫn là người sống?!"

Ngụy Vô Tiện: "Ban nãy các ngươi có nhìn vào trong không?"

Kim Lăng đáp: "Có."

"Thấy gì? Bà ta đang làm gì?"

"Xỏ kim..."

"Xỏ thế nào?"

"Còn xỏ thế nào nữa? Xỏ không vô..."

"Đúng, không xỏ vào được. Người chết bắp thịt đều cứng ngắc, không cách nào làm được động tác phức tạp như se chỉ luồn kim. Hơn nữa bà ta cũng không cần ăn cơm, thứ trên mặt cũng chẳng phải vết đồi mồi của người già, mà là thi ban. Nhưng vẫn có thể hô hấp, là sống."
...

Ngụy Vô Tinh dựa vào tường không tham dự vào việc ca ca nàng đang giảng đạo cho bọn nhỏ.

Đúng lúc này tiếng gậy trúc vang lên. Ngụy Vô Tinh nhờ khe hở ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Ngụy Vô Tiện cũng đi lại nhìn cùng.

[Đn Ma đạo tổ sư: Trần tình lệnh] Ngụy Vô Tinh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ