Chương 5

3.6K 223 30
                                    

Vương Nhất Bác vào phòng bếp đã thấy Tiêu Chiến ngồi sẵn đợi mình trên bàn là đồ ăn bắt mắt thơm nức mũi khiến cậu cũng không nhịn được ngồi xuống đối diện anh.

"Ưm... thiếu gia chúng ta ăn thôi"Vương Nhất Bác cúi gằm đầu hai tay đan vào nhau không dám nhìn mặt anh nói

"Ừm chúng ta ăn thôi"

Nói rồi cả hai vùi đầu vào ăn, Vương Nhất Bác ăn thử một miếng sườn xào chua ngọt xong hai mắt liền sáng lên reo lên :

"Thiếu gia anh nấu ăn thật ngon...Không ngờ anh lại nấu ăn giỏi như vậy ahhh :>"

"Trước đây từng sống một mình nên cũng quen.Nếu ngon thì ăn nhiều vào cậu làm vệ sĩ mà người nhìn như cây tre :>"

Nghe Tiêu Chiến nói xong Vương Nhất Bác liền có chút ủy khuất.Gì chứ cậu đây cũng không muốn bản thân teo tóp như vậy ahhh :< Ủy khuất trong lòng Vương Nhất Bác cặm cụi ăn hết món này tới món kia, cậu liên tục ăn triệt để ngó lơ Tiêu Chiến đang cố gắng nhịn cười.

Ăn cơm xong Vương Nhất Bác ngoan ngoãn dọn dẹp rửa chén.Ban đầu Tiêu Chiến muốn rửa cùng nhưng cậu lại không cho trực tiếp 'đuổi' chủ ra phòng khách ngồi còn mình hì hục rửa chén.Đối với Nhất Bác cậu rửa chén dọn dẹp là chuyện nhỏ nhưng để cậu nấu ăn thực là chuyện lớn :> Vả lại ông chủ đích thân xuống bếp nấu cho mình ăn, mình còn để người ta rửa chén...Vẫn là Vương Nhất Bác không muốn bị đuổi sớm như vậy :>

Vừa rửa chén cậu vừa suy nghĩ về những lời Tiêu Chiến nói bản thân lại ứ một cục tức không biết xả đi đâu.Mãi mê suy nghĩ vân vân và mây mây khiến Vương Nhất Bác mất tập trung sau đó liền....Choảng.... :)) 2 cái chén hy sinh oanh liệt :>

Vương Nhất Bác tim muốn rớt ra ngoài vội vàng thu dọn xác của 2 cái chén tội nghiệp không may bị đứt tay một đường dài.Cùng lúc đó Tiêu Chiến nghe tiếng động liền chạy vào thì đập vào mắt là Vương Nhát Bác trên tay đang chảy máu cầm mảnh vỡ lúi húi dọn dẹp.

Tiêu Chiến thấy tay cậu chảy máu nhíu mày thành một đoàn bước tới nắm cổ tay người kia gắt gỏng nói :

"Cậu bị ngốc sao ? Có chổi sao không quét.Tay bị thương rồi mau bỏ xuống đi theo tôi"

Vương Nhất Bác thấy anh tức giận như vậy cảm thấy lần này cậu toang thật rồi không dám hó hé mặc anh lôi đi.Tiêu Chiến để cậu ngồi trên sofa còn mình thì đi lấy hộp cứu thương.Xem xét vết thương một chút anh liền thuần thục khử trùng thoa thuốc rồi băng bó lại cho cậu.Suốt quá trình anh làm Vương Nhất Bác im lặng không nói.Cậu biết anh còn đang giận chắc đây là ân huệ cuối cùng trước khi bị đuổi đi :<

Sau khi băng bó xong xuôi Vương Nhất Bác mới dám nhìn anh ấp úng nói :

"Thiếu gia...tôi...tôi xin lỗi... là tôi vụng về "

Tiêu Chiến nhìn người trước mặt đột nhiên nổi hứng muốn chọc cậu một chút ahh, Vương Nhất Bác đây là đang sợ bị anh đuổi việc đi :>

"Haizzz...Chén đó là hàng hiếm đó tôi vất vả lắm mới có đó".Tiêu Chiến bày vẻ mặt thất vọng thở dài 

Vương Nhất Bác nghe anh nói...Cậu cảm thấy cậu xong đời rồi ahhh :< Mới làm việc được hơn một tuần đã bị đá đi.Nghĩ đến đây hốc mắt cậu đỏ lên...thực muốn khóc ahhh :<

[Chiến Bác] Bảo Hộ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ