Chương 14

2.5K 141 10
                                    

Sau 2 tháng tay Vương Nhất Bác cũng đã có thể hoạt động lại bình thường, vì thế ngày mai cả hai bắt đầu trở lại với công việc.

Tiêu Chiến tâm trạng bực dọc, Vương Nhất Bác đã ổn rồi, có phải hay không cậu sẽ về nhà bỏ lại anh.Tiêu Chiến ngồi trong thư phòng đắn đo suy nghĩ làm cách nào để giữ cậu lại, nhưng liệu thời điểm bây giờ đã thích hợp chưa, liệu bây giờ Vương Nhất Bác có thực sự sẵn sàng cùng anh.Dù gì đoạn tình cảm này chỉ là Tiêu Chiến đơn phương hướng về cậu, nhưng còn Vương Nhất Bác, cậu có như anh không hay cậu chỉ xem anh là anh trai.Tiêu Chiến suy nghĩ rồi vẫn là nên thôi đi, Vương Nhất Bác còn có cuộc sống riêng, anh không thể vì tình cảm đơn phương của mình ép cậu bên anh.Tiêu Chiến muốn cậu từ từ mà mở lòng, anh muốn cậu từ từ mà đến bên anh, anh không muốn Vương Nhất Bác phải đau khổ, anh không muốn thấy cậu phải rơi nước mắt.Vương Nhất Bác đã chịu đựng uất ức quá nhiều, anh muốn từ từ bước vào thế giới của cậu mang hạnh phúc đến cho cậu.

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng cũng đang suy nghĩ mông lung, 2 tháng qua nói dài không dài, ngắn cũng không ngắn nhưng đủ để cậu hiểu được vị trí quan trọng của Tiêu Chiến trong lòng mình.Cậu không phải ngốc đến mức không biết mình là đang động tâm với anh.Cậu biết nụ cười của anh, giọng nói, ánh mắt ôn nhu của anh dành cho mình, tất cả đều là thật, tất cả đều khiến cậu cuốn theo.Vương Nhất Bác yêu thích nhìn anh cười, cậu thích được anh quan tâm, cậu thích được anh ôm, cậu dần dần ngày càng ỷ lại vào anh.Nhưng liệu Tiêu Chiến đối với cậu là tình cảm gì, cậu không biết.Liệu có phải anh đang thương hại cậu không? Hay anh thực lòng thương cậu như em trai của mình? 

Vương Nhất Bác suốt 8 năm qua chưa từng mở lòng mình ra với bất kì ai, cậu luôn khóa chặt mình lại với mọi người xung quanh, suốt 8 năm qua chưa có ai bước vào thế giới riêng của cậu, cũng chưa có ai đối với cậu mà chăm sóc nhiều như vậy.Cậu rất sợ, sợ anh chỉ thương hại mình, sợ anh chỉ xem mình là em trai, có phải bây giờ điều tốt nhất chính là trở lại làm vệ sĩ của anh, trở lại là Vương Nhất Bác với vỏ bọc lạc quan, luôn tươi cười kia.Cậu không thể cố chấp tiến đến anh, cậu thì không sao, sau này cả đời còn lại cậu sống một mình cũng được.Nhưng Tiêu Chiến thì khác, anh còn gia đình, còn sự nghiệp rộng mở, anh phải cưới vợ, sinh con nối dõi, một đứa con trai không có gì hết như cậu thì sao xứng với anh.Vương Nhất Bác trong lòng tự giễu, cậu phải trở về thế giới thực rồi, giấc mơ này cậu không tiếp tục được nữa.

"Chiến...À thiếu gia tôi có chuyện muốn nói" Vương Nhất Bác đứng trước thư phòng anh gõ cửa.Hai từ 'Chiến ca' kia không để vệ sĩ như cậu gọi nữa rồi.

Tiêu Chiến bên trong nghe thấy cậu gọi mình xa cách như vậy, trong lòng lại đau xót kì lạ.Nhất Bác nhận ra rồi sao? Cậu biết anh thích cậu rồi sao? Chính vì thế mới gọi anh xa cách như vậy, Tiêu Chiến cười chua xót, ngày mà anh lo sợ không ngờ lại đến nhanh như vậy, anh trở tay không kịp nữa rồi.

"Vào đi"

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi bước vào, vẻ mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết.

"Thiếu gia, tôi ổn rồi, hôm nay tôi sẽ sắp xếp đồ đạc về nhà.Thời gian qua cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi, tôi rất biết ơn..." Cậu nói xong rồi cúi gập người xuống cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến bên cậu, cảm ơn anh đã cùng cậu, cảm ơn anh đã mang đến tia nắng ấm áp, soi sáng thế giới u ám của cậu.Đã đến lúc mọi thứ trở về vị trí ban đầu rồi.

[Chiến Bác] Bảo Hộ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ