Chương 26

2.4K 120 83
                                    

Sau nửa tháng điều trị tại bệnh viện, Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn không thể chịu nổi nữa liền một hai đòi xuất viện.Vương Nhất Bác dùng đủ kiểu dỗ ngọt trẻ con nài nỉ người yêu to xác ở lại theo dõi nhưng người nào đó mặt đầy đau khổ đưa ra đủ mọi lý do trên trời dưới đất mếu máo đòi về vì nhớ nhà :> Rốt cuộc vẫn là Vương Nhất Bác mặt mày khó ở lườm trên liếc dưới đi làm thủ tục xuất viện cho người nào đó.

Hôm nay là ngày Tiêu Chiến xuất viện, ông bà ngoại Lục và ba mẹ Tiêu sau khi biết thằng con trai cưng của mình bình an từ cửa thần chết trở về liền tự tổ chức một chuyến du lịch ăn mừng, bốn vị lão nhân gia nắm tay nhau đi ngao du sơn thủy bỏ lại con trai và con rể ở nhà chim chuột với nhau :>

"Tiểu Bác làm thủ tục xong rồi sao?" Tiêu Chiến vui vẻ hỏi, anh nhìn vẻ mặt âm u như mất sổ gạo của vệ sĩ nhỏ nhà mình liền có chút buồn cười, Tiêu Chiến đây phải rất vất vả với dụ được cậu cho anh xuất viện nha ~~

"Chiến ca, anh nói xem ở lại thêm vài ngày thì anh chết chắc?" Vương Nhất Bác bày ra vẻ mặt hung thần ác sát trừng anh.Cậu luôn lo lắng Tiêu Chiến bị thương nặng như vậy nên cần thời gian ở bệnh viện để bác sĩ tiện theo dõi, giờ thì hay rồi mới tỉnh lại được nửa tháng liền đòi cuốn gói về nhà, thật muốn tán chết tên người yêu thúi này -.-

"Tiểu Bác anh đã nằm viện 1 tháng rưỡi rồi :< Em mà bắt anh ở đây nữa anh chắc chắn không bệnh tật cũng chết vì chán đó :<" Tiêu Chiến kéo cậu tới ôm vào lòng, dụi dụi đầu vào vai cậu làm nũng

"Chiến ca em biết anh chán, nhưng mà sức khỏe của anh..." Vương Nhất Bác chịu thua trước con người này, phải nói Tiêu Chiến từ khi trở thành người yêu cậu tần suất làm nũng tăng gấp đôi mà mặt dày thì cũng gấp ba trở lên ~~

"Anh biết em lo, nhưng mà bây giờ anh khỏe rồi, em yên tâm đi mà tiểu Bác ~~" Tiêu Chiến tiếp tục ôm ấp hôn hôn khắp mặt cậu cười ôn nhu nói

"Được rồi, anh khỏe, anh khỏe như trâu á, đừng hôn nữa..." Vương Nhất Bác phì cười trước bộ dạng thiếu đòn của anh , biết sao được đây là người yêu cậu cơ mà :>

"Tiểu Bác, chúng ta về nhà thôi..." Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng hôn lên mái tóc mềm mại vô cùng ôn nhu nói

"Ừm, về nhà thôi" Vương Nhất Bác cũng ôm chặt anh nhỏ giọng đáp lại.Tiêu Chiến, em và anh hãy cùng về nhà nhé, về nhà của chúng ta...

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sóng vai nhau đi ra, trước cổng bệnh viện quản gia Tôn đã đứng chờ sẵn.Hai người được quản gia Tôn lái xe đưa về Tiêu gia, Tiêu Chiến vừa bước vào nhà liền ngơ ngác nhìn cái sofa đầy thú bông của mình, không chỉ sofa đầy thú mà trên bàn trà cũng đầy thú nốt.Anh trai họ Tiêu mém chút phải quay trở lại bệnh viện vì sốc, mếu máo quay sang Vương Nhất Bác đang cười tươi không thấy ông mặt trời hỏi :

"Tiểu Bác...Em rốt cuộc mua thêm bao nhiêu con thú bông vậy T^T"

"Chiến ca em có mua thêm đâu -.-"

"Vậy...vậy sao nhiều thú vậy :<" Tiêu Chiến lòng khóc thành một dòng sông, mấy chục con trong phòng ngủ chưa đủ hay sao mà ngoài phòng khách lại thêm mấy chục con nữa :< Phải bán, bán hết kiếm tiền nuôi vợ mới được !!

[Chiến Bác] Bảo Hộ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ