Chương 20

2.5K 114 33
                                    

Sau vụ việc ngày hôm đó Vương Nhất Bác bật chế độ siêu cấp dính người, dính Tiêu Chiến từ phòng bếp ra phòng khách, từ phòng khách đến thư phòng đến lúc ngủ cũng dính chặt hơn mọi khi.Tiêu Chiến đối với hành động này của của cậu đặc biệt yêu thích, mặc kệ cậu dính mình, cứ là Vương Nhất Bác muốn, anh sẽ luôn sẵn sàng bồi cậu.

Cũng như sáng hôm nay Vương Nhất Bác cũng dính theo Tiêu Chiến đến công ty, dù gì cậu cũng đường đường là vệ sĩ của Tiêu tổng cậu đương nhiên là có thể đi theo anh mọi lúc mọi nơi mà không bị ai nghi ngờ rồi ah ~~ Vương Nhất Bác như những lần trước chỉ đứng bên ngoài nhưng Tiêu Chiến vì không nỡ bắt người yêu chịu khổ nên lôi hẳn người vào trong phòng làm việc của mình cho cậu ngồi chơi.

Vương Nhất Bác được đối đãi đặc biệt liền vui vẻ chui tọt vào trong phòng anh ngồi trên sofa ngoan ngoãn tắt âm lượng chơi game để Tiêu Chiến làm việc.Anh nhìn người yêu trắng trắng mềm mềm trước mặt bản thân lại vô cùng mất tập trung, đống tài liệu bên cạnh bị Tiêu tổng bỏ rơi mà thay vào đó lại vô cùng nghiêm túc ngắm người yêu của mình.

Vương Nhất Bác tuy chăm chú nhìn điện thoại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình.Nhịn một lúc cuối cùng vẫn là không nhịn được trừng mắt nhìn người kia :

"Tiêu tổng, tập trung!!!"

"Tiểu Bác, người yêu dễ thương như vậy ngồi trước mặt sao anh tập trung được :<" Tiêu Chiến bày ra bộ dạng ủy khuất nói.

"Chiến ca không tập trung được thì em ra ngoài" Cậu nhìn bộ mặt ủy khuất của anh trong lòng cảm thán, người yêu cậu đúng là tài diễn xuất chả khác gì diễn viên hạng A, hừ -.-

"Tiểu Bác đừng đi mà, hay là em lên đây ngồi với anh nè" Tiêu Chiến vỗ vỗ đùi mình cười gian nói

"Tiểu tổng nên tập trung làm việc đi bằng không hôm nay em cho anh ngủ ngoài sofa với thú bông, hừ -.-" Vương Nhất Bác đe dọa xong liền quay mông về phía anh tiếp tục cắm đầu vào điện thoại.Tiêu Chiến bị dọa sợ liền ngoan ngoãn tập trung vào tài liệu, anh chỉ muốn ôm người yêu không muốn ôm thú bông đâu ah :<

Cả hai ngồi cùng nhau một người làm việc chăm chỉ, một người chơi game cũng vô cùng chăm chỉ.Hai người làm việc của mình, không khí tuy im ắng nhưng lại vô cùng hài hòa, thỉnh thoảng Tiêu Chiến sẽ ngẩng đầu lên nhìn con người đang chăm chú nhìn điện thoại kia, bất giác mỉm cười.Vương Nhất Bác mỗi lần anh bị anh nhìn như bắt được sóng mà nhìn lại cười với anh như một lời cổ vũ.

Làm việc một lúc Tiêu Chiến nhìn đến sofa thì thấy vệ sĩ nhỏ đã lăn ra sofa cuộn tròn người lại ngủ.Anh nhìn con người đang ngủ đến trời sập cũng không biết kia trong lòng lại vô cùng ấm áp, Vương Nhất Bác cứ ở bên anh như thế này mãi thì thật tốt biết bao, cuộc sống của cả hai cứ bình bình đạm đạm trôi qua như thế này Tiêu Chiến cũng đủ mãn nguyện.

Anh bước tới sofa ôm cậu đưa vào phòng nghỉ riêng của mình, căn phòng này do Tiêu Chiến cho người xây cách biệt với phòng làm việc, nơi này như một phòng khách sạn thu nhỏ của anh, từ trước tới giờ chỉ có mình Tiêu Chiến vào đây còn lại thì không ai được vào cả.Tiêu Chiến bế người đặt lên giường đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi quay người trở ra phòng tiếp tục làm việc.

[Chiến Bác] Bảo Hộ AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ