Ở Tố Niên hay Thần Sơ, và cả Đông Ly, mình được thấy những hạnh phúc trọn vẹn của họ sau bao nhiêu những thăng trầm gian khó. Nhưng ở Đông Ly - "Người tình trí mạng", lại nhìn cách rõ nét rằng, thì ra, trên đời này không có nhiều màu sắc tươi đẹp đến vậy... Tố Niên, Thần Sơ và Đông Ly, đều phải trải qua những bài khảo nghiệm của thời gian để rồi được ở bên nhau, nhưng có những người chẳng thể vượt qua được, dẫu cho có tình cảm sâu đậm đó, ấy vậy mà vẫn chẳng thể được trọn vẹn bên nhau, viết nên những dang dở tiếc nuối...
Hôm nay, mình muốn nói về họ - những con người mãi chẳng thể có được một hạnh phúc thật sự, cho dù là nhỏ nhoi nhất.
***
Một Đàm Chiến chôn giấu thật sâu tình cảm của mình dành cho Tưởng Ly, một tình cảm sâu nặng đến chẳng nỡ nói ra thành lời, chỉ sợ tất cả sẽ tan biến theo sương, anh ấy biết, tất cả chũng chủ là trăng dưới nước, hoa trong sương, không chạm vào được, càng không thể ảo vọng tới. Một tình yêu âm thầm lặng lẽ, người vĩnh viễn chẳng hay... Có lẽ tình cảm mà Đàm Chiến dành cho Tưởng Ly được nói là dang dở thì cũng chưa hẳn là hoàn toàn chính xác, bởi vì, từ đầu đến tận bây giờ, đến tận khi giã biệt hết thảy mọi thứ, giữa họ vẫn chưa hề bắt đầu, còn chưa có một khởi đầu, lấy đâu ra quá trình, lấy đâu ra cái để mà dang dở?...
***
Một Thương Xuyên, chàng diễn viên trẻ đầy triển vọng của làng giải trí, đi lên bằng chính năng lực của mình mà được xếp vào hàng ngũ diễn viên phái thực lực. Kể từ ngày mối quan hệ ba người ấy tồn tại vết nứt, rồi mỗi người một ngả mà đi, anh ấy vẫn luôn nhớ về những ngày trong quá khứ, nhớ đến những lần cùng nhau diễn vở "Bá Vương biệt Cơ", dù chỉ vào vai một ả đào kép, nhưng đối với Thương Xuyên, đây chính là những ngày tươi đẹp nhất. Chẳng hay anh ấy có đắm say Hạng Vũ hay chăng, nhưng, chẳng biết từ lúc nào, anh ấy đã đắm chìm vào người sắm vai Hạng Vũ ấy, rồi tự tay vẽ nên những bi thương cô độc cho chính mình trong cuộc đời mình, cho đến tận những giây phút sau cuối...
Một tình cảm chẳng thể nói ra thành lời, miệng lưỡi thế gian nào có tha cho ai bao giờ đâu? Nó buộc anh ấy phải chôn giấu đi tình cảm ấy, nguyện đứng nơi xa nhìn người ấy hạnh phúc, dù hạnh phúc của người ấy chẳng thể liên quan đến mình.
Mù quáng mờ mịt, một tay phá tan bức tường thủy tinh mỏng manh, tất cả đều chấm hết, mang theo nỗi sầu nhớ nhung, nỗi sầu tương tư mà rời đi...
Khi em đã gặp được chàng - Lòng sao mà chẳng rộn ràng vui tươi?
***
Rồi có một Lục Khởi Bạch, đem nỗi nhớ thương một người, cô ấy khiến anh mê đắm bởi nụ cười ngây thơ thuở mới bước vào đời. Nhưng là một người con sinh ra trong cánh cửa Lục Môn, lòng kiêu hãnh vào sự cao quý sớm ăn sâu vào xương tủy, không cho phép anh ấy hạ mình mà đến mưu cầu một tấm chân tình, một tình yêu với cô ấy, với Cảnh Ninh. Cũng chính do hai người ngay từ những giây đầu tiên đã đứng về hai phía đối nghịch, mà tình yêu ấy dần sâu đậm theo năm tháng, cũng ngày càng xa cách trong những hiểu lầm tầng tầng lớp lớp, mỗi một hiểu lầm là một nút thắt chết, không cách này tháo gỡ, rồi ngày càng chằng chịt, không cách nào tháo rời... Yêu một người không phải là sai lầm, nhưng chính cách mà họ yêu mới thật sự là sai. Chẳng thể nhìn thấy những tình cảm nồng cháy nơi đáy mắt đối phương, bị che mắt bởi những khác biệt thuở bắt đầu, lớp áo kiêu ngạo không muốn cởi ra, giữ khư khư một chút tôn nghiêm nhỏ nhoi,... Tất cả những điều ấy, cũng do chính bản thân Lục Khởi Bạch và Cảnh Ninh mà nên, họ dần đẩy đối phương ra xa, cũng chính là đẩy mình ngày một xa rời với mình, xa rời đi hạnh phúc ngay trước mắt mà họ đáng lẽ ra đã sớm chạm tới được...
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngẫu hứng viết nên những mẩu truyện này
Truyện Ngắn- Lúc ban đầu, đây là nơi chứa các đoản mà tớ viết. Nhưng sau khi trở lại, tớ nghĩ mỗi một mẩu truyện ở đây đều là tớ ngẫu hứng viết khi đang suy nghĩ, hay đặc biệt để ý đến một vấn đề nào đó, vì vậy, có lẽ cái tên này hợp hơn là "Đoản Văn SE/HE" rấ...