Chap 20

1.8K 90 5
                                    

Lại là không gian trắng toát ấy… Hinata ngạc nhiên khi thấy mình ở đây… vẫn là một cô bé chừng 5-6 tuổi. Rảo bước đi thật nhanh trong một màu trắng xóa, Hinata đảo mắt nhìn quanh. Cô thầm nghĩ: “Bé Năm đâu rồi?”

_ Cậu đã tới rồi đó à? – Một giọng nói cất phía đằng sau, Hinata quay lại, bé Năm đang đứng ở đó, nhưng… có vẻ như cậu đã cao thêm vài phân so với trước.

_ Bé Năm! – Hinata chạy đến cầm tay thằng bé và nói: - Tớ xin lỗi! Tớ lâu vậy mới đến tìm cậu… nhưng… thực sự là tớ đã không thể tìm thấy cậu! Xin lỗi… xin lỗi!

_ Không… không phải vậy đâu! – Thằng bé nắm chặt đôi tay bé xíu của Hinata trong đôi tay cũng bé con của mình và nói: - Cậu đã luôn ở bên mình mà! Tuy là không thấy được… nhưng vẫn cảm nhận được… thật đấy! Với lại mình biết… Gấu Bông không bỏ rơi mình… Đúng không?

Hinata gật nhẹ nhẹ cái đầu. Cô nhìn xung quanh và hỏi:
_ Sao… sao lại trắng toát thế này?... Thế còn… “nó” … thì sao?

_ Đừng sợ! – Bé Năm nói: - Khi nào “nó” đến, mình sẽ biết ngay mà! Bây giờ… theo mình đi.

Vừa nói, thằng bé cầm tay Hinata và kéo đi. Cô bé hơi ngượng ngùng và khẽ đỏ mặt.

Thằng nhóc dẫn Hinata đến một vùng không gian khác, nơi đó ngập nắng và cát. Cô khẽ giơ tay che mắt lại và nói:
_ Đây… đây là đâu vậy?

_ Do mình tạo ra đấy! – Bé Năm khoe. – Rồi sau này mình sẽ tạo ra nhiều thứ khác nữa cơ. Rồi đến khi đấy… nơi này sẽ không còn có 1 màu trắng xóa nữa.

_ Woa ! – Hinata ngưỡng mộ: - Cậu tạo nên cả chỗ này sao? Tuyệt quá!

_ Chưa là gì đâu!- Bé Năm xua tay theo kiểu tự đắc của trẻ con. Rồi nó chợt hạ giọng và nói: - Nhưng… sở dĩ… mình làm được như vậy… là nhờ có cậu đó, Gấu Bông.

_ Nhờ mình sao? – Hinata mở to đôi mắt tròn trong veo ngạc nhiên.

Thằng bé khẽ gật đầu và nói:
_ Vì cậu đã đến… và đã cho mình cảm xúc… nên mình mới có thể tạo ra được các không gian ở nơi này! Đây… là nơi mình tạo ra… vì cậu đấy!

_ Vì… vì mình sao? – Hinata hỏi, trong lòng khẽ kinh ngạc.

_ Ừm, cho cậu… một nơi… chỉ có nắng và cát… một nơi chỉ có… cậu và tớ… thế thôi! – Bé Năm khẽ ngượng ngùng khi nói.

Hinata không hiểu gì, cô bé vẫn giương đôi mắt tròn ngây thơ nhìn thằng nhỏ. Thằng bé thở dài và tiến lại, thật gần, thật gần Hinata nói:
_ Gấu Bông… là mặt trời soi rọi muôn nơi… Còn tớ… là cát sa mạc… luôn được mặt trời tỏa chiếu.

Nói xong, gương mặt thằng bé ghé sát vào Hinata, sát đến nổi, cô có thể thấy hơi thở nóng ấm của bé Năm trên mặt mình… cô bé cảm thấy mặt mình nóng lên như thế nào và bối rối không biết phải làm sao. Cả người cô co rúm lại và hai mắt nhắm chặt. Nhưng… bé Năm đột ngột dừng lại… và thì thào:

_ Bây giờ vẫn chưa thể được! Mình… vẫn chưa thể làm… được. Nhưng… lần sau, nhất định, mình sẽ làm! Lúc đó… cậu hãy nhận nhé và đừng sợ! Được không?

[Naruto] - Sa mạc và mặt trời [GaaHina]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ