[Chuyến đi 9]

248 21 4
                                    

HyunJae ngồi tựa đầu vào vai anh khi hai người đang nhìn thành phố đã lên đèn từ phòng khách sạn. Cậu cảm thấy thấy mình nhỏ bé, cảm thấy lạc lõng ở nơi này. Cậu không biết chuyến đi lần này là đúng hay sai, khi mà tình cảm của hai đứa rơi vào tình huống chưa từng trải qua bao giờ.

HyunJae vẫn nhớ lần đầu gặp YoungHoon, khi anh tới gõ cửa nhà vào một ngày cuối tháng 11. Cậu hoàn toàn không biết cuộc đời mình sau đó sẽ gắn liền với chàng trai này, như lời mà anh đã nói với cậu. Cậu không biết từ lúc nào và bằng cách nào, tình cảm của mình dành cho anh giờ đây lại nhiều như vậy. Cậu đang phải đứng giữa hai lựa chọn, một tốt cho cậu và một tốt cho anh. HyunJae biết khi mình yêu một ai đó, mình luôn muốn dành điều tốt nhất cho họ. Với HyunJae, điều ấy là việc anh cần phải sang Mỹ học. YoungHoon đã nói rằng anh sẽ không bao giờ chia tay, nhưng đó chỉ là vì cậu. Cậu biết YoungHoon luôn luôn muốn chạm tới những thứ mà anh tự đăth là giới hạn. Vậy có phải lựa chọn ở bên cạnh cậu, tự anh đang kìm kẹp bản thân mình lại?

"Cậu vẫn suy nghĩ à?" YoungHoon đặt một tay lên đầu cậu rồi xoa nhẹ. "Tớ đã nói tất cả những chuyện này sẽ không thay đổi bất cứ điều gì rồi mà."

"Cậu có tin vào tình cảm của bọn mình, nếu như cậu sang đây học không?" Cậu nhìn anh bằng đôi mắt đang phản chiếu những ánh đèn ngoài ô cửa kính long lanh. "Cậu có tin chúng ta có thể quay lại nếu như tạm thời xa nhau không?"

"Tớ tin vào bản thân mình và tớ cũng tin cậu giống như vậy." Anh xoay sang rồi dựng cậu ngồi thẳng dậy, "Nhưng tớ không tin vào khoảng cách địa lý và chênh lệch về thời gian. Tớ cũng không muốn tin vào những điều mà người ta gọi là cơ hội thứ hai. Bởi vì lần sau lúc nào cũng khó hơn lần đầu. Hơn nữa đâu ai chắc chắn được vào tương lai. Cậu biết cậu quan trọng với tớ như thế nào mà. Tại sao tớ lại phải đánh đổi một điều quan trọng của mình để theo đuổi một thứ hão huyền nào khác?"

Anh lại kéo cậu vào lòng. Từ khi đặt chân sang đây, chưa một lúc nào HyunJae không phải suy nghĩ. Cậu khác hẳn với chàng trai mà anh từng biết. Cậu trầm lặng hơn, ít nói hơn và luôn đi thụt lại phía sau anh. Có thể là do lần đầu cậu tới Mỹ, hoặc cũng có thể do anh đã tạo cho cậu cảm giác mình bị bỏ lại. 

"Tớ nói bọn mình sang đây nghỉ hè, rốt cuộc chỉ toàn làm chuyện khiến cậu lo nghĩ." Anh xoa lưng cậu nhè nhẹ, "Tớ bọn mình nên về Hàn Quốc sớm. Những chuyện này không tốt cho cả tớ và cậu."

"Lâu rồi cậu mới gặp lại ba mẹ. Cậu cũng nên dành thời gian cho họ."

"Cậu quên là họ đều đã có gia đình riêng rồi à?" Mặc dù trong giọng nói của anh không thể hiện ra cảm xúc gì đặc biệt, nhưng HyunJae biết điều này chưa bao giờ dễ dàng để anh có thể nhắc đến. "Vậy mà họ vẫn muốn kiểm soát cuộc sống của tớ khi có cơ hội. Họ đâu có biết tớ đã phải trải qua những chuyện gì, và bên cạnh tớ khi ấy là ai."

YoungHoon nín lặng. Anh kéo HyunJae nắm xuống giường. Nhìn vào đôi mắt của cậu, anh chỉ muốn mình có thể mãi mãi đắm chìm trong sự trong sáng ấy. Anh yêu cậu, vậy mà anh vẫn chưa hiểu hết những suy nghĩ bên trong cậu lúc này. HyunJae không phải tuýp người muốn làm trầm trọng hóa mọi thứ. Thế nhưng anh biết cậu luôn suy nghĩ rất nhiều mỗi khi đưa ra quyết định nào đó. Điểm yếu của cậu chính là việc cậu lo rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến người khác. Và có lẽ chính suy nghĩ bản thân sẽ làm cản bước của anh khiến cậu một mực muốn hai đứa tách nhau ra, để anh có thể thoải mái sang đây học mà không bận tâm điều gì.

[BbangMil] Cứng đầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ