Chương 46. Hàn Giang Khuyết, tôi rất nhớ mẹ

3.6K 280 27
                                    

Văn Kha bước nhanh vào phòng vệ sinh, giống như trốn tránh mà nhanh chóng khoá cửa lại, cho đến khi không gian chỉ còn lại một mình, anh mới cảm thấy bình tĩnh lại một chút.

Anh lặng lẽ nhìn vào chiếc gương lớn phía trên bồn rửa tay, trong đó phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi.

Hai mươi tám tuổi, thật ra không tính là già, chỉ là mười năm nay có quá nhiều quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, khiến cuộc sống của anh bị đè nén quá mức nặng nề.

Anh thật sự rất yêu Hàn Giang Khuyết, cho nên có vài lúc sẽ không nhịn được mà hy vọng bản thân là một Văn Kha hoàn toàn mới.

Một bản thân như vậy khi ở bên hắn, có lẽ hạnh phúc sẽ thuần khiết hơn một chút.

Không có quá nhiều những chuyện đã qua buồn bã mệt mỏi, không có quá nhiều những vết thương lòng mà đôi bên đều biết quá rõ.

Văn Kha không biết mình nên làm gì lúc này, mặc dù nói là muốn tắm rửa, nhưng lại uể oải đến mức chẳng muốn cởi quần áo ra.

Vì vậy anh mới hơi mông lung mà đứng yên trong thoáng chốc, cuối cùng chỉ quay người lại mở vòi nước trong bồn tắm lớn của khách sạn ra.

Cho dù là trong tình huống như vậy, nhưng đầu óc của anh vẫn dấy lên suy nghĩ sẽ chuẩn bị nước cho Hàn Giang Khuyết vừa mới thi đấu xong, để lát nữa hắn tắm nước nóng cho cơ thể được thư giãn.

Đợi đến khi nước đã gần đầy, Văn Kha chỉ ngồi ngẩn ra trên sàn phòng vệ sinh lạnh lẽo.

Trong tiếng nước chảy ào ào, anh chợt nghe thấy hai tiếng cộc cộc rất nhỏ, giọng nói của Hàn Giang Khuyết từ bên ngoài truyền vào: "Văn Kha..."

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa kia, vẫn chần chừ không ra mở cũng không lên tiếng đáp lại.

Văn Kha rất ít khi phản ứng tiêu cực đối với Hàn Giang Khuyết như thế này, không phải vì tức giận mà là bởi kìm lòng không đặng nỗi xót xa, mặt khác bản thân cũng đang không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

"Văn Kha,"

Hình như Hàn Giang Khuyết lại cách xa hơn một chút, âm sắc cũng càng ngày càng không rõ ràng, nhưng anh vẫn nghe ra được sự chán chường của người kia, hắn ngừng lại một lát, rồi mới cách cánh cửa ấy, nói rằng: "Tôi sai rồi."

Văn Kha không nhịn được mà đột nhiên hít mũi một cái.

Không biết tại sao, mỗi khi Hàn Giang Khuyết xin lỗi, trong lòng anh sẽ dâng lên sự tự trách và nỗi tiếc thương vô hạn, vì thế còn quẳng toàn bộ sự ấm ức của bản thân ra đằng sau.

Anh không nỡ để Hàn Giang Khuyết "sai".

Văn Kha hít sâu hai cái, dùng sức mà xoa vào đôi mắt của mình mới gắng gượng đứng dậy mà đi ra mở cửa.

Hàn Giang Khuyết đang đứng ở ngoài cửa chờ anh.

Bóng dáng cao lớn của Alpha tuy đã ưỡn lên đến mức thẳng tắp, nhưng vẫn giống hệt như chú chó bự bị vứt bỏ.

[EDIT HOÀN] ÁI TÌNH CHƯA DỨT (ABO/Đổi công/Cẩu huyết/Niên hạ/Sinh tử/HE)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ