Ánh mắt của Hứa Gia Nhạc liếc qua khuôn mặt của Văn Kha, anh ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ là dựa vào sâu bên trong chiếc ghế tựa một chút, rồi nói: "Văn Kha, đây là lần đầu tiên cậu yêu đương đúng không?"
"Tôi..." Văn Kha không khỏi có hơi nói lắp, anh cảm thấy trên lý thuyết mà nói hẳn là không phải như vậy, nhưng thật sự lại giống như không thể nào phản bác được.
Cùng Trác Viễn hình như là chuyện đương nhiên-- ở bên nhau rồi sau đó là kết hôn, đó là một dấu chấm tròn bình thản (1).
(1)= dấu chấm câu của tiếng Trung là một dấu chấm tròn 。
Trong mối quan hệ này rõ ràng là đã bước đến mức càng sâu sắc hơn so với hiện tại, nhưng lại không trải qua quá trình hẹn hò yêu đương, không có những cảm xúc lên xuống phập phồng cùng vô vàn những điều nghĩ suy.
Nếu như nghĩ theo chiều hướng này, Văn Kha mới chợt phát hiện, hóa ra cả mình và Hàn Giang Khuyết đều giống nhau, đều xa lạ, non nớt với chuyện yêu đương đến thế.
Hứa Gia Nhạc chậm chạp lên tiếng: "Cái dáng vẻ ngốc nghếch này của hai cậu, lại khiến tôi nhớ đến mối tình đầu mười mấy năm trước của mình... tôi lặp lại thêm một lần nhé là mười mấy năm trước đó.
Được rồi, tôi chỉ có thể nói... rồi sẽ biết phải làm thế nào thôi, yêu nhiều vào, yêu nhiều vào, cũng không cần đổi người khác giống như tôi, hẹn hò cùng một người nhiều hơn cũng được, hẹn hò nhiều vào rồi sẽ ổn cả thôi."
Văn Kha không nhịn được cười cả ra tiếng, Hứa Gia Nhạc luôn có một khả năng hấp dẫn kỳ lạ, những câu trào phúng nhạt nhẽo cộng thêm gia vị của sự quan tâm đều thường có thể khiến Omega cảm thấy thoải mái hơn.
"Vào nhà đi." Văn Kha đứng dậy, khẽ nói: "Tự nhiên muốn ăn bưởi quá, để tôi đi gọt."
"Đúng là người đang mang thai có khác!" Hứa Gia Nhạc cười cười rồi đứng dậy cùng với Omega, đồng thời đi về hướng phòng khách: "Trước đây chưa thấy cậu thèm ăn cái gì bao giờ."
Văn Kha cũng bật cười, quả thật anh so với trước đây thích ăn uống hơn nhiều lắm, giống như mỗi ngày ngoài những chuyện nghiêm túc cần phải thực hiện ra, anh đều nghĩ đến ăn ăn và ăn, hơn nữa Omega vốn đã thích ăn các loại hạt và hoa quả, hiện tại càng không thể tém lại được, trong miệng hầu như đều phải có gì đó nhai nhai, ngày hôm qua Hàn Giang Khuyết còn vừa đập hạt óc chó cho Văn Kha vừa nói anh là "chú hươu tham ăn".
Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ đang nói chuyện trong phòng cho khách, vốn đã đóng cửa nên cách âm cũng không tồi. Nhưng khi bọn họ vừa bước vào, lại loáng thoáng nghe thấy được tiếng hai người kia đang nói chuyện--
Tiếng nói đó cho dù đã cố gắng đè thấp xuống nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng điệu kia mãnh liệt đến thế nào, thậm chí còn nghe thấy giọng Hàn Giang Khuyết trầm thấp lên tiếng: "Phó Tiểu Vũ!"
Văn Kha không khỏi ngẩn người.
Thật ra tính tình của thiếu niên Hàn Giang Khuyết này cũng không phải là tốt lắm, thế nhưng sau khi hai người họ ở bên nhau cũng chưa từng nhìn thấy hắn nổi giận, cho nên khi cách cánh cửa nghe thấy tiếng Alpha giận dữ như thế kia lại khiến Văn Kha thậm chí còn thấy hơi xa lạ cùng cảm giác mơ hồ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT HOÀN] ÁI TÌNH CHƯA DỨT (ABO/Đổi công/Cẩu huyết/Niên hạ/Sinh tử/HE)
General FictionTên gốc: Mạt Đoạn Ái Tình Tác giả: Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì Nguồn: Trường Bội, Khotangdammyfanfic Nhân vật: Hàn Giang Khuyết x Văn Kha Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn ♥♥♥Giới thiệu nhỏ xinh Một Omega bé nhỏ dịu dàng, sau khi ly hôn với tr...