Tiểu bạch thỏ của các Đại thiếu gia.
Chap 37.
- Hạ Hạ... Đừng như vậy mà...- Khánh An đau lòng không thôi, thấy cô lạnh nhạt tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt. Cực kì khó thở, khuôn mặt tràn đầy hối hận.
- Bé Thỏ.. Tôi sai rồi, sẽ không dám làm mạnh bạo nữa.- Trạch Dương cũng không dễ chịu gì, bàn tay vươn ra muốn nắm tay cô nhưng bị hất ra.
- Đừng có đụng vào em, đến khi nào em xuống giường được thì chúng ta nói chuyện.- Cô úp mặt vào ngực anh giấu đau đớn. Thân thể rã rời như không còn là của mình nữa.
Mặc dù không thông minh như người khác, nhưng ít nhất cô hiểu bọn họ đang làm gì. Rõ ràng cả 2 có thể làm nhẹ nhàng hơn, nhưng lại vì ghen ghét mà đem cô giày vò đến ngất.
- Khả Ái... Muộn rồi, em không muốn nghĩ ngơi sao?- Minh Triết đi lại xoa đầu cô an ủi, hắn không nghĩ chuyện sẽ đến nước này. Để xem thử 2 tên kia giải quyết như thế nào.
- Nếu như... Các anh không thể hoà hợp, vậy thì dừng mối quan hệ này lại đi.- Nhật Hạ khó nhọc rời khỏi lòng anh, bước từng bước chậm chạp lại giường. Suốt một đoạn đường không nhìn ai, sau đó nằm xuống quay mặt vào tường ngủ.
4 người đàn ông run rẩy từng hồi, không dám tin vào tai mình đang nghe. Xung quanh như tối sầm lại. Muốn kéo cô dậy năn nỉ, nhưng thấy bóng lưng khẽ run thì chùn bước, đành nhìn nhau rồi đi ra ngoài.
__________________
Trong phòng khác..
- Tụi mày rốt cuộc muốn tranh giành gì đây?- Thiên vừa vào đến phòng liền nắm cổ áo cậu tức giận. Âm mưu độc chiếm, lại hành hạ mèo con, bây giờ em ấy tức giận muốn kết thúc mối quan hệ này rồi.
- Tao... Tao không cố ý...- Cậu ôm đầu ngồi thụp xuống, liên tục lắc đầu như người điên. Không dám nghĩ nếu Nhật Hạ thật sự không nhìn mặt mình nữa thì làm sao cậu sống nổi.
- Tất cả tại mày... Đang yên lành lại ăn mảnh Khả Ái.- Minh Triết lao đến đẩy Trạch Dương ngã xuống đất. Mà bây giờ có đánh thì Trạch Dương cũng không phản kháng nổi. Đôi mắt vô hồn suy nghĩ hành động khi nãy của mình, trong lòng hối hận không thôi.
- Không... Đây không phải kết quả tao muốn....
Anh và Hắn mình 2 người đàn ông thảm hại dưới đất thì nguôi giận phần nào. Tuy rằng rất đáng trách, nhưng cũng vì yêu cô mà thôi. Yêu đến điên cuồng.
- Làm sao Hạ Hạ mới nguôi giận bây giờ?- Khánh An đờ đẫn nhìn mọi người xung quanh cầu cứu. Nêú bây giờ ai đó nói "hết cách rồi", có lẽ cậu sẽ phát điên mất.
- Chỉ còn cách giúp thân thể mèo con đi đứng bình thường vào tối mai thôi.
- Sẽ khó, bị làm đến thế... Chưa liệt giường là may.- Hắn lắc đầu.
- Sẽ được, tao có thuốc giúp hết sưng ở vùng kín. Khi trước có người đưa nhưng chưa từng sài.- Trạch Dương đứng phắt dậy nói, trên khuôn mặt hiện rõ vui mừng. Tuy rằng không hồi phục hoàn toàn, nhưng giúp bớt sưng đỏ khá hiệu quả.