Chương 3: Nhớ mãi không quên

141 31 2
                                    

Cự Giải sợ hãi hét toáng lên, khua khoắng hai tay loạn xạ, đầu cúi xuống, đôi mắt nhắm chặt không dám mở ra. 

Tên lạ mặt kia vội đẩy cô ra phía sau khiến lưng đập mạnh vào cột đèn, Cự Giải đau điếng người, trượt xuống ngồi bệt trên đất, khẽ kêu a một tiếng.

Đoạn đường Cự Giải đi về chẳng có lấy một bóng người qua lại, có kêu nữa cũng vô vọng, nên kẻ xấu mới có cơ hội lộng hành như vậy.

Nghĩ đến cảnh cô bị bắt đi bán qua biên giới, rơi vào tay bọn buôn người, chúng có thể mổ bụng lấy nội tạng cô rồi vứt xác ở đâu đó; nghĩ đến cảnh bố mẹ lo lắng đi tìm cô khắp nơi nhưng không rõ tung tích; nghĩ đến cảnh cô phải rời xa người thân bên cạnh... Cự Giải bắt đầu rơm rớm nước mắt, tầm nhìn của cô mờ dần đi dưới ánh đèn nhạt nhòa. 

Tên bịt khẩu trang kín mít nhanh chóng túm tóc lôi cô đứng dậy, dù cả người đã mềm nhũn nhưng Cự Giải vẫn cố gắng chống trả, nhân lúc sơ hở, cô dùng hết sức đá mạnh vào hạ bộ tên đó, hắn lập tức buông cô ra rồi khuỵu xuống.

Cự Giải run cầm cập, không chần chừ mà chạy khỏi kẻ bắt cóc kia, song mới chỉ quay gót, cô đã bị tay hắn tóm một chân lại, khiến bản thân mất thăng bằng mà ngã sấp xuống đường. 

- Chú cảnh sát ơi bên này ạ, nhanh lên đi chú!

Ngay trong khi Cự Giải rơi vào tuyệt vọng, cô còn đang trăn trối "thôi kiếp này coi như bỏ, mong kiếp sau lại được gặp lại mọi người", thì từ phía nào đó, có tiếng bước chân cùng tiếng nói vang lên càng lúc càng rõ.

Tên bắt cóc nghe thấy hai từ "cảnh sát" liền cuống cuồng bò dậy, bỏ lại Cự Giải mà chạy ngay đi. Nhìn hắn khập khiễng như thế, cô có chút vui mừng nhưng cũng không cam lòng. 

Chú cảnh sát ơi mau đến bắt hắn đi, đừng để hắn thoát, nếu không ngày mai cháu biết làm sao...

Cự Giải lồm cồm ngồi dậy, đầu tóc cô lúc này rối bù hết cả lên, quần áo xộc xệch, chiếc khăn len tuột cả ra. 

Người đến thì tên biến thái kiêm luôn kẻ bắt cóc cũng đi mất, đôi chân dài đứng chắn hết tầm nhìn, Cự Giải ngẩng mặt lên, phải nheo mắt vài lần mới thấy.

Lại là Xử Nữ!

- Cậu có sao không?

Xử Nữ có vẻ lo lắng, cậu bạn ngồi xổm xuống để mặt đối mặt với Cự Giải. Bốn mắt cứ thế nhìn nhau, Cự Giải không hề đáp lại.

- Thôi đứng lên đi, để tôi đưa cậu về.

Cô bạn nghe cậu nói vậy cũng ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng rồi lại loạng choạng ngã xuống.

- Cậu bị sao thế?

Xử Nữ hốt hoảng hỏi han Cự Giải, cậu nhìn cô, xong nhìn xuống chân cô. Mắt cá chân Cự Giải đã sưng đỏ lên từ lúc nào, đến bản thân cô còn không biết.

Bây giờ làm thế nào để về nhà, trời đã muộn lắm rồi, nếu không nhanh lên sẽ chẳng kịp chuyến xe buýt cuối cùng nữa. Sự thật là đến mười giờ tuyến xe mới dừng hoạt động, nhưng Cự Giải chỉ quen đi chuyến lúc năm rưỡi hoặc muộn nhất là sáu giờ. Hiện tại lại vướng thêm cái chân đau. Đúng là may mắn chẳng đến với cô được bao lâu mà!

(Xử Nữ - Cự Giải) Ngắm Sao Tương TưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ